Trong phòng không ngừng vang lên tiếng thở dốc của chàng trai.
Hắn ngừng lại hít thở một lúc, rồi cắn răng đẩy mạnh côn ŧᏂịŧ vào trong.
Mạc Viễn có thể cảm nhận được côn ŧᏂịŧ của mình đã xuyên qua màиɠ ŧяiиɧ của Giang Khê.
Ngay lập tức cô gái dưới thân co giật trong đau đớn, mặt mũi co rúm lại, nức nở kêu lên: “Ưm… đau, đau quá.”
Mạc Viễn cũng rất khó chịu, hắn muốn di chuyển nhưng không được, lui về cũng không xong.
Nghe thấy cô khóc, trái tim lạnh lẽo bao năm qua đột nhiên mềm đi, Mạc Viễn cúi đầu hôn lên môi cô, an ủi: “Ngoan, ráng nhịn một chút nữa sẽ hết đau thôi.”
Đây là lần đầu tiên hắn biết thương xót cho một cô gái.
Giang Khê thật sự đã đang mang đến cho hắn rất nhiều cái lần đầu tiên.
Mạc Viễn nuốt hết những tiếng khóc cô vào bụng, đợi khoảng 5 giây, cô gái dưới thân cũng thả lỏng hơn đôi chút.
Mạc Viễn rời khỏi môi cô, hai tay nắm lấy đùi Giang Khê banh rộng ra, mắt nhìn vào dòng máu đỏ đang chảy ra từ nơi giao hợp của bọn họ.
Giang Khê là lần đầu tiên.
Hắn cũng là lần đầu tiên.
Mạc Viễn có thể nhìn rõ lỗ thịt trước mắt đang mở ra rồi khép lại, từng chút nuốt lấy côn ŧᏂịŧ đang đâm vào nó.
Dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt tiết ra từ tử ©υиɠ, nó đang phủ lên toàn bộ lối đi.
Mạc Viễn thở ra một hơi mạnh, hắn cong người về phía trước bắt đầu rút ra đâm vào.
Bạch…
Bạch…
Lúc đầu, từng âm thanh va chạm vang lên rất chậm rãi.
Sau đó dần trở nên nhanh hơn.
Bạch… bạch… bạch…
Mạc Viễn nâng hông liên tục nhấp mạnh về phía trước, qua một lúc gương mặt hắn dần dần giản ra.
Lối đi đã trở nên dễ dàng hơn, côn ŧᏂịŧ ra vào mượt mà ở trong tiểu huyệt.
Hắn thở mạnh, cúi đầu ngậm lấy một bên ngực, dùng răng cắn lấy hạt đậu.
Tuy Giang Khê đang hôn mê nhưng cơ thể vẫn cảm nhận được cơn đau, cô khóc nức nở, nỉ non rên rĩ.
Mạc Viễn tha cho hạt đậu bé nhỏ, hắn muốn gặm cắn lưu lại ấn ký của mình khắp cơ thể Giang Khê nhưng đột nhiên dừng lại.
Bây giờ chưa phải lúc, hắn phải kiềm chế.
Hắn nằm nghiêng xuống giường, ôm lấy eo cô, côn ŧᏂịŧ thúc mạnh vào tiểu huyệt không điểm dừng.
Hai bàn tay xoa nắn lấy hai khối thịt mềm mại, mặt chôn trên tấm lưng trần của Giang Khê liếʍ khắp nơi.
Chỉ cần cô gái nức nở một tiếng thì tiểu huyệt lại siết chặt thêm một vòng.
Mạc Viễn khẽ ngừng lại, bị siết đến rên lên, mồ hôi tuôn ra làm ướt mái tóc ngắn của hắn.