Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi

Chương 14

“Nhìn gì đấy? Làm việc nhanh lên.” Mẹ Từ nói với con dâu cả và con dâu thứ hai một câu, dù sao con dâu út vẫn là dâu mới, không muốn để người ta nói ra nói vào, liền để cô ở nhà làm việc nhẹ nhàng.

Họ có một quy củ bất thành văn, đó là con dâu mới về nhà một tháng không làm việc nặng.

Buổi trưa, mẹ Từ dẫn theo hai con dâu về nhà cũ, xách hai thùng nước chè qua đó, tiện thể mang theo cơm trưa.

Thợ làm việc, ăn là cơm trắng, hơn nữa không thể không có thịt cá. Sáng sớm mẹ Từ đã đưa tiền, để Lâm Tuệ đi mua chút thịt trứng. Không nói đến bữa nào cũng có thịt, ít nhất xào rau cũng phải có chút dầu mỡ.

Tay nghề của Lâm Tuệ quả thật rất tốt, thịt thái mỏng, hầm cùng rau, trông thì đầy ắp cả một bát lớn, thực tế chỉ dùng nửa cân thịt lợn, vị lại rất ngon. Mấy người thợ làm việc đều khen ngợi, ngay cả chị dâu cả và chị dâu thứ hai cũng không nói được gì.

Mẹ Từ vui vẻ trong lòng, cưới được cho con út một cô vợ tốt. Nếu tính tình hung dữ hơn chút nữa thì càng tốt, có thể quản được con út.

Nhắc đến con út, mẹ Từ lau mồ hôi, chống nạnh nhìn quanh.

Hừ, thằng nhóc thối này, lại chạy đi đâu trốn việc rồi?!

Làm việc chăm chỉ được ba ngày, cứ tưởng cuối cùng cũng đã thay đổi rồi!

Dưới gốc cây đa lớn dưới chân núi sau, Cẩu Tử rón rén, vén lá cây trên mặt Đông Thăng ra, vẩy nước lên mặt anh.

“Mưa rồi!”

Từ Đông Thăng đang nằm trên đá ngủ gà ngủ gật lập tức tỉnh giấc, ngồi bật dậy.

“Ha ha ha ha ha... Xem cái bộ dạng ngốc nghếch của anh kìa!”

“Mẹ kiếp! Vương Vượng Gia, cậu muốn chết hả?” Từ Đông Thăng giơ chân đá.

Cẩu Tử tên thật là Vương Vượng Gia, nghe như tiếng chó sủa, nên được đặt biệt danh là Cẩu Tử. Mà người già trong nhà cậu ấy còn thấy đặt tên xấu mới dễ nuôi, không hề có ý định đổi tên.

Cẩu Tử cong mông, né được.

“Hì hì, anh lại trốn việc, cẩn thận chị dâu lại mắng anh.”

“Mệt ba ngày rồi, không thể cho anh ngủ trưa à? Địa chủ ác bá cũng không làm vậy.”

Từ Đông Thăng dụi mắt, ngáp một cái. Gần đây mệt mỏi, tối nào ăn cơm xong cũng ngủ li bì, ngay cả vợ cũng chưa kịp hôn hai cái.

“Sao cậu không đi tìm bọn A Hạo?”

Hôm qua mấy người đó đến tìm anh, bị mẹ anh mắng cho chạy mất.

Cẩu Tử ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc, cũng không châm lửa, chỉ kẹp lên tai, “Họ chê em ngốc, anh không có ở đó, em cũng không đi nữa.”

Từ Đông Thăng cười khẩy một tiếng, “Chơi bài thì có thể thông minh đến mức nào?”

Cẩu Tử là người nhỏ tuổi nhất trong số họ, năm nay mới mười tám tuổi. Được mẹ nuôi nấng, bố cậu ấy mất vì bệnh lúc cậu ấy mười tuổi, trong nhà còn lại ông bà nội, sức khỏe đều tốt.

Ba người lớn trong nhà chỉ nuôi một đứa con, không thiếu tiền. Nhưng từ nhỏ đã không có bố, cộng thêm tính cách thật thà, cậu ấy bị trẻ con trong thôn bắt nạt không ít lần.

Từ Đông Thăng không chịu nổi bộ dạng nhút nhát của cậu ấy, thường giúp cậu ấy ra mặt. Thời gian lâu dần, cậu ấy thích lẽo đẽo theo sau anh.

“Đi, đồ ngốc, anh dẫn cậu đi bắt tôm sông.”

“Bắt tôm sông làm gì? Toàn vỏ, cái đó không ngon.”

“Anh ra ngoài lâu như vậy, không mang gì đó về thì sao ăn nói? Không phải bị mắng chết à? Hơn nữa, mang về cho vợ anh làm, cho cậu xem tay nghề của vợ anh, ngon lắm đấy!”