“Xây thêm một gian nhà khoảng một trăm tệ, nhà nào muốn bỏ thêm tiền xây thêm thì nói.”
Nhà anh cả và anh hai đều biết vun vén, có chút tiền riêng, đã tính toán rồi, đều muốn xây thêm một gian, ngoài ra tự mình có thời gian thì dựng thêm một căn nhà nhỏ làm bếp là được.
Bố Từ gật đầu, nhà con trai út chưa có con, hai gian nhà là đủ ở rồi.
Nhưng Lâm Tuệ lại có ý nghĩ khác, “Bố, nhà chúng con muốn xây tường rào cao ba mét.”
Bố Từ nhíu mày, tường rào cao to như vậy tốn không ít tiền, mà con út lêu lổng, nghĩ cũng biết không có tiền tiết kiệm, đây là muốn dùng của hồi môn? Nhưng không có lý nào lại dùng của hồi môn của con dâu để xây nhà.
Ông không tiện dạy dỗ con dâu, bèn nhìn mẹ Từ.
Mẹ Từ tính tình cũng nóng nảy, “Đều là người trong thôn cả, cũng chẳng có mấy nhà xây tường rào, có việc thì sang nhà bên cạnh gọi một tiếng là được, con xây cái này làm gì? Tiền nhiều đốt cho nó hết à?”
Chị dâu cả và chị dâu thứ hai nhìn nhau, cũng không thân thiết lắm với cô em dâu mới, không biết cô là người thế nào, không tiện nói gì.
“Mẹ đừng vội, nghe con nói đã. Thứ nhất, vị trí căn nhà của chúng con chọn rất tốt, muốn ra ngoài, xuống ruộng đều rất tiện. Nhưng như vậy cũng dễ bị trộm. Thứ hai nhà chúng con ít người, luôn có lúc không có ai ở nhà, xây tường rào an toàn hơn một chút, có thể ít chuyện thì ít chuyện.”
Trong thôn, hàng xóm láng giềng đều qua lại trò chuyện với nhau, có rất nhiều người thậm chí không đóng cửa, nhưng mấy năm nay các tệ nạn xã hội dần trở nên lộng hành, ở đầu thôn đúng là nơi đầu tiên bị nhắm đến.
Con dâu út trông thì dịu dàng, nói chuyện lại đâu ra đấy, rất rõ ràng mạch lạc.
Chị dâu cả và chị dâu thứ hai nghe cô phân tích như vậy, cũng thấy ở ven đường mà không có tường rào thì không an toàn. Nhưng trong tay không có nhiều tiền xây tường rào, may mà chồng mình đáng tin cậy, đợi tiết kiệm thêm chút tiền rồi tính.
Nghe con dâu út nói đến chuyện không có ai ở nhà, vợ chồng bố Từ thấy chột dạ, chẳng phải là do con trai út của mình không ra gì sao? Con dâu út lại xinh đẹp, lại là con dâu từ xa tới, ở địa phương này không có chỗ dựa, đúng là dễ bị bắt nạt.
“Vậy cũng không cần xây tường rào cao như vậy, hai mét là được rồi.” Mẹ Từ liếc con trai út, đều tại nó không nên thân.
Thấy mẹ chồng đã xuôi lòng, Lâm Tuệ mỉm cười so sánh với chiều cao của Từ Đông Thăng, “Tường rào hai mét, người cao như Đông Thăng, nhảy một cái là vào được rồi.”
“Cao như nó, trong thôn chẳng có mấy người...”
Mấy năm trước ăn cơm tập thể đều không no, người ở nông thôn đa phần cao khoảng một mét sáu đến một mét bảy, cao như Từ Đông Thăng đến một mét tám thì rất ít.
Từ Đông Thăng, tên du côn, đã sớm không kiên nhẫn rồi, “Ôi chao, vợ con muốn xây thì cứ xây, thêm nửa mét một mét, so đo làm gì!”
Bố Từ trừng mắt nhìn anh, cái này có thể giống nhau sao? Không làm chủ gia đình thì không biết củi gạo mắm muối đắt đỏ, thêm nửa mét, xây một vòng là phải thêm hơn mười tệ!
Nhưng sắp chia nhà rồi, cũng không còn gì để nói.
Như vậy, nhà mới của mấy nhà coi như đã định. Bố Từ đi tìm người quen đến đào móng, xem ngày tốt, ngày kia là ngày đại cát, thích hợp động thổ.
Về đến nhà, Từ Đông Thăng kéo Lâm Tuệ vào phòng, đóng cửa lại.