Lâm Tuệ nghĩ lại, cũng được, cũng cho một quả táo ngọt treo lơ lửng. Từ Đông Thăng này, chỉ ăn mềm không ăn cứng.
Hừ, tự dưng có thêm ba mươi năm kinh nghiệm sống, còn không nắm bắt được anh hay sao?
Cô đưa hai tay vòng qua cổ anh, cười tủm tỉm nhìn anh.
Từ Đông Thăng nào chịu nổi ánh mắt này, lập tức bị khơi dậy ham muốn.
Gian nhà bên cạnh chính là phòng của bố mẹ, bức tường đất này không hề cách âm, thỉnh thoảng cô còn có thể nghe thấy tiếng ngáy của bố Từ bên cạnh.
Từ Đông Thăng sờ sờ môi cô, vẫn còn dấu răng, đè cô lên vai mình, giọng nói khàn khàn, “Em đừng cắn mình, cắn anh. Đợi một thời gian nữa chúng ta chuyển sang nhà mới là được.”
Lâm Tuệ không chút lưu tình, cắn xuống, trong miệng toàn vị máu tanh.
Từ Đông Thăng kêu rên một tiếng, bị cắn đau.
Sau khi sóng yên biển lặng, Lâm Tuệ đẩy anh ra, giọng khàn khàn bảo anh đi lấy nước.
Lúc này đàn ông rất dễ nói chuyện, ra ngoài múc một chậu nước đến hầu hạ vợ.
Lâm Tuệ vốn định hỏi anh vài chuyện, nhưng mơ mơ màng màng liền ngủ thϊếp đi.
Sáng hôm sau, Lâm Tuệ dậy muộn, cũng không có ai gọi cô. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cô dùng tay che mắt, cuối cùng cũng không còn trong mơ nữa.
Cô bỏ bàn tay đặt trên ngực xuống, quay đầu nhìn người bên cạnh, nheo mắt, ghé sát lại gần hỏi nhỏ: “Hôm qua anh đánh bài có thắng tiền không?”
Từ Đông Thăng chép miệng, không biết mơ thấy gì, mắt vẫn nhắm, vậy mà cũng trả lời, “Thắng.”
“Thắng bao nhiêu?”
“Năm hào.”
“Có đưa cho vợ không?”
“Đưa.”
Lâm Tuệ không nhịn được khóe miệng nhếch lên, đây là tự anh đáp ứng đấy, đừng có tỉnh lại rồi không nhận.
Cô nhẹ nhàng xuống giường, đi lục quần áo anh thay ra hôm qua. Trong túi quần tìm thấy ba tờ mười xu, vài tờ một xu và mấy đồng xu.
Đừng coi thường năm hào này, thêm hai hào nữa có thể mua một cân sườn rồi.
Ngày thường người trong thôn đánh bài gϊếŧ thời gian đa phần là đặt một hai xu làm tiền thưởng, một ngày thắng được mấy hào, chứng tỏ họ đặt cược không nhỏ.
Tham gia đánh bạc chính là như vậy, từ nhỏ đến lớn, trong vô thức đã nuôi dưỡng lòng tham, thêm một thời gian nữa, chắc mấy hào này cũng không để vào mắt nữa.
Lâm Tuệ dứt khoát cất tiền vào túi mình, không có tiền xem anh lấy gì mà đánh bài.
Đợi Từ Đông Thăng dậy, nhìn chiếc quần treo trên dây phơi bay phấp phới trong gió, gãi đầu, hình như quên mất cái gì, nhưng lại không nhớ ra.
Ăn sáng xong, bố Từ dẫn mấy đứa con trai và con dâu đi xem mảnh đất đã mua.
Nhà cũ ban đầu là để tụ tập nhân khí, nên chọn xây ở vị trí trung tâm thôn. Bây giờ thôn đông người, không còn mảnh đất nào tốt để mua nữa.
Từ mấy năm trước bố Từ đã mua ba mảnh đất ở gần đầu thôn. Tính ra mỗi nhà khoảng một mẫu, khá rộng rãi, xây hai gian nhà ngói còn lại không ít đất trống, sân trước làm sân phơi lúa, sân sau trồng rau nuôi gà đều được.
Cũng vì vậy, tiền tiết kiệm cả đời của bố Từ đều hết sạch, chỉ có thể chần chừ đến hôm nay mới dành dụm được chút tiền xây nhà.
“Từ trái sang phải xây, ba anh em cứ theo thứ tự này mà ở, thế nào?”
“Được, bố, con không có ý kiến.”
“Con cũng không vấn đề gì.”
Vị trí ba mảnh đất này đều gần giống nhau, phía sau đều có một mảnh đất nhỏ có thể trồng rau. Ba nhà đều thấy khá công bằng, không có ý kiến gì.