Sau Khi Kết Hôn, Ảnh Đế Cứ Đòi Để Lại Tài Sản Cho Tôi

Chương 47: Anh ta ghẹo mình

Nhớ lại Đường Túng đã đóng không biết bao nhiêu phim, hôn biết bao nhiêu lần, nụ hôn đầu trên màn ảnh có lẽ đã mất từ mười năm trước, Trương Chước Dạ không thoải mái hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy khóe miệng Đường Túng hơi nhếch lên, mới phản ứng lại.

Anh ta ghẹo mình?

Cảm xúc kỳ quặc xuất hiện trong lòng.

Đường Túng ngừng lại, tiếp tục nói.

“Không có, một bộ phim đã thành danh, sau đó đóng phim tự do hơn, có thể thì mượn người đóng thế, không thì trực tiếp sửa kịch bản cắt cảnh hôn và cảnh giường chiếu.”

“Đây là khoe khoang đấy!”

Trương Chước Dạ ghen tị nói, có thể một bước thành danh, đóng phim thì được người khác cưng chiều cung phụng, ngay cả kịch bản cũng cho anh ta sửa, thực sự khiến lòng người ghen tị.

Xung quanh bể bơi toàn là cỏ, không có chỗ chắn gió, gió lạnh thổi qua, cả hai người đều cảm thấy khó chịu.

Đường Túng tư thế tùy ý, vuốt nhẹ mái tóc, vệt nước liền theo hai má chảy xuống, bám theo làn da, luồn dọc theo cằm, xuyên qua yết hầu gợi cảm, cuối cùng trượt vào xương quai xanh, biến mất sâu trong lớp áo.

Ánh mắt Trương Chước Dạ vô tình dừng lại như bị hút lấy, nuốt nước miếng một cái.

"Nhìn cũng được đấy."

Áo có hơi dày, đánh giá sương sương cũng được xếp vào top mỹ nam ướŧ áŧ.

"Cậu vừa nuốt nước miếng đấy."

Đường Túng dùng tay áo lau mặt, cười cười đầy ẩn ý.

"Tôi bị đói tỉnh, dậy kiếm chút gì ăn."

Trương Chước Dạ thản nhiên như không có gì xảy ra dời mắt, tiện thể giải thích lý do xuất hiện ở đây.

Có lẽ Đường Túng không ghét mình lắm, thấy mình nói anh ta đẹp trai, còn khá tự mãn, đối với gương mặt của bản thân còn đầy tự tin.

Trước mặt mình lại bộc lộ bộ mặt không phải của công chúng, có bình thường không dậy?

Đường Túng nghỉ ngơi một lúc, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống chìa tay về phía Trương Chước Dạ.

"Còn bị chuột rút không? Tôi cõng cậu về?"

Trương Chước Dạ vô thức lắc đầu, đứng dậy, Đường Túng đã tìm thấy đôi dép mà anh đã ném lại trước khi xuống nước.

"Mang vào đi."

Đường Túng đặt đôi dép trước mặt Trương Chước Dạ.

"Anh mang đi."

Trương Chước Dạ lắc đầu, dép của Đường Túng đã rơi xuống bể bơi, bây giờ anh ta đang đi chân trần.

Đường Túng không nói gì xỏ đôi dép vào, dép của Trương Chước Dạ nhỏ hơn của anh một cỡ, mang vào hơi chật.

Trương Chước Dạ chuẩn bị rời đi, nhưng chân bị nhấc lên không chạm đất, đã bị họ Đường cõng trên lưng.

"Anh..."

Đường Túng cõng Trương Chước Dạ trở về.