Trong khu rừng rậm ngoại ô cách kinh thành 20 dặm hộ vệ mang theo 1 cổ xe ngựa chạy về hướng Giang Nam thì bị 1 nhóm hắc y nhân bất ngờ tập kích, tên cầm đầu hắc y bắn 1 mũi tên về phía cổ xe ngựa nhưng bị hộ vệ dùng kiếm cản lại.Từ trong bóng tối hơn mấy chục tên hắc y nhảy ra mang theo vũ khí tấn công về phía cổ xe ngựa, hộ vệ cầm theo binh khí nhảy xuống ngựa giao chiến cùng hắc y nhân nhưng 1 mình hắn làm sao là đối thủ của bọn chúng, chỉ trong chốc lát hô vệ liền mất thế.
Hắn biết bản thân mình không thể cầm cự lâu nên dùng sức đá vào con ngựa, tiếng ngựa hí vang lên sau đó con ngựa giận dữ xông thẳng về phía trước, sau đó hộ vệ dùng thân mình đở kiếm để có thời gian cho xe ngựa chạy xa hơn.
Đám hắc y nhân thấy thế thì lập tức gϊếŧ chết hộ vệ rồi đuổi theo cổ xe ngựa, trong đêm xe ngựa cứ thế chạy không định hướng cuối cùng hết sức dừng lại bên đường.
Phía sau là đám hắc y nhân dẫn đang đuổi theo, mama thấy ngựa dừng lại liền lập tức mang theo Trúc Ngọc Liên rời khỏi xe ngựa chạy trốn về phía trước.
Hắc y nhân chẳng mấy chốc đã đuổi theo kịp, mama hốt hoảng gấp gáp nói:
- Tiểu thư lão nô sẽ dụ bọn chúng đi hướng khác ngài nhắm hướng còn lại mà chạy, ngài phải cẩn thận sau này lão nô không thể hầu hạ ngài được nữa rồi.
Trúc Ngọc Liên tuôn rơi nước mắt đem theo thư linh kiếm vĩnh biệt mama lưu luyến chạy theo hướng khác.
Không biết chạy được bao lâu vừa đói vừa khát Trúc Ngọc Liên ngã quỵ bên đường trong tay vẫn ôm chặt thư linh kiếm không rời.
Bên 1 hướng khác 1 lão đạo nhân dẫn theo 1 thư đồng đi du ngoạn ngang rừng rậm thư đồng đang buồn chán thì phát hiện Trúc Ngọc Liên đang nằm trên mặt đất liền báo cho lão đạo:
- Sư tôn bên kia có 1 người đang nằm chúng ta có đến xem thử không.
Lão đạo nhìn Trúc Ngọc Liên 1 cái rồi trả lời:
- con mang theo nàng chúng ta quay về Bạch Ngọc Nhai.
Sau câu nói của lão đạo thư đồng liền ôm theo Trúc Ngọc Liên cả 2 người biến mất trong không trung.
Bạch Ngọc Nhai là ngọn núi cao hàng trăm trượng trong nhân gian có lời đồn ngọn núi này là nơi tiên nhân tu luyện nên trước giờ chưa có phàm nhân nào dám leo lên núi, trên núi 4 mùa đều là mùa xuân xung quanh trồng rất nhiều gốc đào.
Ở giữa núi là 1 căn nhà tranh bằng gỗ đơn sơ, nơi đây cũng là nơi tu luyện của thiên sơn thái tổ Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
Trong phòng trên chiếc giường tre Trúc Ngọc Liên đang hôn mê thì tỉnh lại nhìn ngó xung quanh, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra Tiểu cô nương tầm 13 14 tuổi đang bưng trên tay khay thuốc tiến vào phòng.
Thấy người trong phòng tỉnh lại thì vui vẽ mang thuốc đến rồi nói:
- ngươi tỉnh rồi à, mau uống hết thuốc đi kẻo nguội.
Trúc Ngọc Liên ngơ ngác 1 lúc cũng cầm chén thuốc uống cạn sau đó bỏ lại vào khay, cô hơi do dự 1 lát nhưng vẫn lên tiếng:
- Cho hỏi tỷ tỷ là ai? nơi đây là đâu.
Tiểu cô nương mỉm cười trả lời:
- Ta tên Thanh Trúc là nô tì theo phụng sự sư tôn, còn nơi đây là Bạch Ngọc Nhai.
Cô nghe xong thì im lặng suy ngẫm, Thanh trúc dọn dẹp khay thuốc xong trước khi ra cửa thì lên tiếng:
- À quên nữa sư tôn có dặn khi nào ngươi tỉnh thì ra tiền sảnh gặp ngài.
Trúc Ngọc Liên nghe xong bình tỉnh gật đầu, Thanh Trúc nói xong cũng đi ra ngoài để lại cô ngồi trong phòng từ từ suy ngẩm.