Cậu còn gặp Kỷ Dục Cẩn, cậu ấy đến nhìn qua vở bài tập của Kỷ Minh Húc, thiếu niên lạnh lùng luôn có thái độ mỉa mai với cậu trước mặt người ngoài, khóe miệng hơi nhếch lên của cậu ấy chắc chắn là đang chế giễu cậu.
Kỷ Minh Húc dùng tay che vở bài tập lại, Kỷ Dục Cẩn "hừ" một tiếng.
Nhưng Kỷ Dục Cẩn cũng không quay lưng bỏ đi mà cứ lượn lờ dưới lầu, một lúc sau cậu ấy hỏi: "Còn mời gia sư đến nữa, ba gọi cho cậu hả?"
Kỷ Minh Húc nhìn thiếu niên đang chờ câu trả lời, hơi buồn cười, nhưng Kỷ Dục Cẩn lại nhìn cậu như muốn nổi giận: "Nhìn cái gì? Đều do thành tích cậu quá kém, ba cảm thấy mất mặt."
Kỷ Minh Húc kìm lại nụ cười sắp hiện lên, đúng là trẻ con phiền phức.
"Ting, giá trị hảo cảm -1, hiện tại giá trị hảo cảm là -3."
Kỷ Minh Húc: ….
Cậu muốn giơ ngón giữa với Kỷ Dục Cẩn.
Kỷ Minh Húc hít sâu, kiềm chế bản thân, hai ngày nay cậu đã cố không chọc giận cậu ấy, nhưng mức giảm hảo cảm này vẫn cứ rơi từ trên trời xuống.
Kỷ Minh Húc cười nhạt: "Đúng vậy, thành tích của tôi quá kém. Nếu cậu ghen tỵ thì cũng có thể mời gia sư."
"Tôi mà cần dùng đến thứ này sao?" Cuối cùng Kỷ Dục Cẩn cũng rời đi.
Kỷ Minh Húc nghĩ đến ngày mai vẫn còn phải yếu ớt một ngày nữa, tâm trạng có chút chán nản. Thôi thì cứ lạc quan mà nghĩ, ít ra tình hình vẫn còn khá hơn kiếp trước, lúc cậu sắp chết còn đau đớn hơn bây giờ nhiều.
Kỷ Minh Húc lại nấn ná dưới lầu một lúc lâu nhưng không thấy Kỷ Uẩn, khi cậu định cất vở bài tập thì bỗng nhiên mắt sáng lên, cậu đã nhìn thấy anh cả Kỷ Ý Mạc.
Người cuồng công việc này không dễ gặp, ngay cả khi hôm nay là thứ Bảy, anh ấy cũng ra ngoài từ sáng sớm, vậy mà bây giờ lại về nhà. Kỷ Minh Húc không dám chần chừ, cầm lấy vở bài tập rồi bước nhanh về phía Kỷ Ý Mạc.
Kỷ Ý Mạc dừng lại, ngạc nhiên nhìn Kỷ Minh Húc đang chạy đến trước mặt mình, Kỷ Minh Húc thấp hơn anh ấy nhiều, lúc này, cậu ngẩng đầu lên, chặn đường anh ấy, Kỷ Ý Mạc hỏi: "Có chuyện gì?"
Kỷ Minh Húc vội vàng nói: "À, em muốn hỏi anh một bài toán. Được không ạ?" Kỷ Minh Húc cố gắng để ánh mắt mình thật chân thành.
Nhìn quyển vở bài tập trong tay Kỷ Minh Húc, Kỷ Ý Mạc rất ngạc nhiên khi thấy cậu đến hỏi anh ấy toán, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn nhận lấy quyển vở, ngồi xuống cái bàn nhỏ của Kỷ Minh Húc.
Mặc dù Kỷ Ý Mạc đã tốt nghiệp đại học, nhưng chỉ cần nhìn qua bài toán cấp trung học mà Kỷ Minh Húc đưa ra, anh ấy đã biết ngay đáp án. Tất nhiên, Kỷ Minh Húc cũng biết đáp án rồi.
Chỉ có điều, nửa phút sau, Kỷ Minh Húc và Kỷ Ý Mạc đều nhìn nhau đầy bối rối. Kỷ Minh Húc cảm thấy lúc này mình không thể gật đầu và nói đã hiểu được, vì Kỷ Ý Mạc giảng bài thực sự quá tệ.
Còn các bước trung gian thì sao? Không cần nhắc đến à? Sao lại rút ngắn quá mức như vậy? Làm sao mà đã có ngay đáp án?
Ít nhất anh ấy đã bỏ qua ba bước!
Kỷ Ý Mạc nhìn cậu một giây, đôi lông mày đẹp trai của anh ấy nhíu lại, thắc mắc hỏi: "Không hiểu à?"
Kỷ Minh Húc lắc đầu.
Im lặng.
Cuối cùng, Kỷ Minh Húc là người chủ động đặt câu hỏi, rồi từng bước dẫn dắt, để Kỷ Ý Mạc giải thích lại một lần nữa. Cuối cùng cậu cũng có thể giả vờ như mình đã hiểu: “Em hiểu rồi!”
Kỷ Ý Mạc cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy từ bàn nhỏ.
Thấy Kỷ Ý Mạc định rời đi, Kỷ Minh Húc vội nói: “Anh giỏi thật đấy, em nhìn mãi mà không hiểu, vậy mà anh chỉ cần nhìn qua là biết.”
“Anh giảng cũng rất hay, lần này cuối cùng em cũng hiểu được, vui thật đấy!”
“Sao anh giỏi thế?”
Kỷ Ý Mạc không hiểu sao chuyện này lại được cho là giỏi, có lẽ là do đứa trẻ này quá ngốc, nhưng anh ấy không nói điều đó ra.