Cuối cùng cậu cũng có thể đi ngủ, nhưng suốt cả buổi tối, Kỷ Minh Húc không xuống lầu, cũng không gặp mặt bất kỳ ai. Còn về nhiệm vụ, hôm nay cậu cũng chẳng làm được chút nào.
Sáng hôm sau, trong bữa sáng, mọi người đều không thấy bóng dáng cậu, Kỷ Dục Cẩn liếc nhìn về phía cầu thang vài lần, khẽ nhếch miệng: "Chắc chắn là đang ngủ nướng không dậy nổi."
Đối với người thiếu kỷ luật như vậy, Kỷ Dục Cẩn rất khinh thường, dù hôm nay là thứ Bảy, nhưng mọi người trong nhà họ Kỷ vẫn giữ nếp sinh hoạt như thường lệ.
Khi quản gia lên gõ cửa, Kỷ Minh Húc khó khăn bò ra khỏi giường: "Chú quản gia, cháu sẽ xuống ngay."
"Cậu có cần mời bác sĩ đến khám không? Nhìn sắc mặt của Minh Húc thiếu gia không được tốt."
Kỷ Minh Húc xoa đầu, mỉm cười với quản gia: "Cảm ơn chú, cháu không sao."
Quản gia ngập ngừng một chút rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi quản gia đi xuống lầu, Kỷ Dục Cẩn mỉa mai: "Có phải cậu ấy vẫn chưa dậy không?" rồi nói nhỏ: "Vừa ngu ngốc vừa lười biếng."
Quản gia chạm phải ánh mắt của Kỷ Uẩn, do dự một lúc rồi nói một câu không nên nói: "Sắc mặt của cậu Minh Húc trông không được tốt lắm." Vừa nói xon, ông ấy liền cảm thấy hối hận.
Trong sự im lặng, sự hối hận càng trở nên rõ rệt, ông ấy không nên nhiều lời như thế này.
"Nếu không thoải mái thì đi gặp bác sĩ, chẳng lẽ nhà họ Kỷ lại ngược đãi nó?"
Suy nghĩ về lời của Kỷ Uẩn, quản gia cẩn thận đáp: "Vậy tôi sẽ gọi bác sĩ đến xem?"
Kỷ Uẩn khẽ gật đầu.
Kỷ Dục Cẩn bĩu môi, tiếp tục ăn cơm của mình.
Kỷ Minh Húc đi xuống lầu, hôm nay trông cậu còn tệ hơn hôm qua, cả người uể oải. Cậu ngồi xuống ăn vài miếng, trên bàn ăn chỉ còn mỗi mình cậu.
Sau khi ăn xong, quản gia thông báo với Kỷ Minh Húc rằng gia sư sẽ đến trong ít phút nữa, còn đưa cho cậu một lịch trình, hôm nay và ngày mai đều đã sắp xếp lịch học với gia sư.
"Ngày hôm nay cậu không khỏe, có cần dời buổi học lại không?"
"Không cần đâu chú."
Khi đang nói, một bác sĩ cầm theo hộp dụng cụ bước vào, Kỷ Minh Húc bất đắc dĩ cười, trong mắt hiện lên chút ấm áp, nói với quản gia: "Cảm ơn chú."
Quản gia cũng mỉm cười đáp: "Cậu Minh Húc vẫn nên để bác sĩ kiểm tra cho yên tâm. Nhưng bác sĩ Thường là do ông chủ bảo gọi đến."
Nụ cười trên mặt Kỷ Minh Húc thoáng chững lại, sau đó cậu quay sang bác sĩ: "Cháu không ngủ ngon nên vậy thôi, không sao đâu, nghỉ ngơi một chút là ổn."
Bác sĩ Thường đến gần nói: "Chú là bác sĩ, có sao hay không chú mới là người quyết định."
Nhưng sau một hồi kiểm tra, bác sĩ Thường kết luận không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhìn sắc mặt tái nhợt của Kỷ Minh Húc, ông ấy cau mày nói: "Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra toàn diện thì hơn."
"Thật sự không sao, cháu nghĩ ngày mai là khỏe thôi."
Sau khi bác sĩ Thường rời đi, gia sư môn ngữ văn đến, Kỷ Minh Húc theo gia sư lên phòng học. Phải thừa nhận rằng quản gia tìm được gia sư rất giỏi, cách dạy hài hước thú vị, khiến Kỷ Minh Húc quên bớt sự khó chịu trong người.
Gia sư này chắc chắn là hạng vàng, nghĩ đến học phí chắc chắn cũng không rẻ.
Ở một bên khác, khi quản gia mang trà cho Kỷ Uẩn, ông ấy thuận miệng kể về chuyện bác sĩ Thường vừa đến: "Bác sĩ Thường không phát hiện ra gì, nhưng ông ấy khuyên tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra."
Kỷ Uẩn nhấc tách trà: "Chuyện đó không cần báo với tôi, cần đi bệnh viện thì cứ đi.
"Sau này tôi không quan tâm, nhưng những năm nó ở nhà họ Kỷ, không được để xảy ra chuyện."
Thấy Kỷ Uẩn không muốn nói thêm, quản gia khẽ cúi đầu: "Vâng, tôi hiểu rồi thưa ông."
Sau khi gia sư rời đi, Kỷ Minh Húc mang sách và bài tập xuống lầu, hệ thống bắt đầu nói cậu làm việc lơ là.
Cậu đang làm vài bài đơn giản trong vở bài tập ở dưới lầu thì bắt gặp Kỷ Chung Nguyên đi vào, Kỷ Minh Húc do dự một chút, cậu không muốn lại gần, không muốn gây chuyện với anh ta.