Cuộc gọi tới cắt ngang ánh nhìn của Lâm Đông, cô nhận điện thoại.
“Tiểu Đông.”
“Cậu đến muộn.” Giọng cô bình tĩnh, không nghe ra được vui buồn: “Cậu bận à?”
“Xin lỗi cháu.” Giọng người đàn ông hơi trầm, giống như nút bần của chai vang đỏ, mỗi khe hở đều mang hương thơm êm dịu, quyến rũ.
“Lão Chu vừa tới, nói là trung tâm thành phố đang tắc đường. Cháu đợi thêm khoảng… ba mươi phút nữa nhé?”
“Ồ.” Lâm Đông cầm điện thoại, lại nhìn ra cửa sổ, hội mấy ông bác ai nấy vẫn đang cười vui vẻ.
“Trời nóng thì đừng chạy lung tung ở bên ngoài. Tìm chỗ nào ngồi tạm đi.”
Áo áo may ô trắng đang rửa xe.
“Ra khỏi nhà nhớ che chắn cho tốt.”
Da anh đỏ bừng vì nắng.
“Cháu có nghe cậu nói gì không?”
Động tác nhanh gọn, dứt khoát.
“Tiểu Đông?”
Lâm Đông sực tỉnh trả lời: “Dạ?”
“Ngẩn ngơ gì đấy?”
“Không có gì.” Cô khuấy trà, quay mặt đi: “Nhân tiện, cậu đã tìm được người chưa?”
“Tìm ai cơ?”
“Không phải đường ống nước trong nhà hỏng rồi sao.”
“Cháu không nhắc là cậu quên mất đấy. Cứ đợi đi.”
Lâm Đông nhìn tấm biển lớn màu đỏ treo trên chiếc xe máy đỗ bên đường, thị lực của cô rất tốt, dù ở xa cô vẫn có thể thấy những con chữ trên tấm biển đó - sửa mái nhà, sửa ống nước, lát sàn, sơn tường…
“Tạm biệt cậu.”
“Được rồi, lát gặp.”
…
“Tiểu Tần, nắng nóng như vậy còn làm gì đó? Qua đây đánh bài đi.”
“Lười biếng cũng là một loại nhàn rỗi đó ạ.” Áo may ô trắng cười đáp, “Mọi người chơi vui vẻ ạ.”
“Ai da, nhìn đứa nhóc đáng thương này mà xem, tuy nghèo nhưng sạch sẽ, tỉ mỉ, chắc có khối cô gái đăng ký xem mắt đó.”
“Ha ha ha, Tiểu Tần đẹp trai thế này còn cần xem mắt sao? Chỉ sợ mấy cô gái chủ động đến tán luôn ấy chứ!”
Áo may ô trắng không nói gì cả, ném giẻ lau vào thùng, vò vò, vắt nước rồi lại lau xe tiếp. Mảnh vải nhỏ nằm gọn trong bàn tay thô ráp của anh, trông rất dễ thương.
Lâm Đông chờ xe thưa rồi băng qua đường, đi tới trước mặt anh rồi dừng lại.
Nhóm ông bác miệng ngậm thuốc, tay ném ra lá bài thật mạnh, không quên chèn thêm mấy câu chửi thề.
Lâm Đông rất ghét mùi khói thuốc, cô chủ động đứng cách xa nhóm người đó ba bốn mét. Ánh mặt trời chiếu vào khiến làn da của cô trắng đến chói mắt, giống như một bóng đèn di động vậy.
Vừa định lên tiếng thì cô bỗng có cảm giác lành lạnh ở bắp chân.
Lâm Đông theo phản xạ lùi một bước, rũ mắt nhìn xuống thì thấy dòng nước mát lạnh trượt dài trên chân mình, qua mắt cá chân, len lỏi vào giày.
Màu bùn.
Nước rửa xe.
Cô nhìn người đàn ông đang lúi húi lau rửa xe trước mặt, anh chỉ rũ nước khỏi tay mà bắn cả vào chân cô.
Lâm Đông chưa kịp nói gì thì không hiểu sao áo may ô trắng ngồi xổm không vững nên ngã bệt xuống đất. Ngã đâu không ngã lại ngã ngay vào chân cô.
Người đàn ông mặc áo may ô trắng quay đầu lại, vẫn ngồi dưới đất, kinh ngạc ngước nhìn cô, sững người vài giây mới vội nói: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết cô đứng sau lưng tôi.” Anh liên tục nhận lỗi, thản nhiên xé chiếc khăn trắng treo trên cổ để lau chân cho cô.
Lâm Đông gần như không có lông chân, vì được chăm sóc tốt nên làn da của cô lại càng mịn màng và trắng trẻo. Vì tập múa quanh năm nên dáng chân của Lâm Đông có vẻ đẹp khác lạ, thon gọn và săn chắc, thực sự rất đẹp.
Anh quỳ một gối, lòng bàn tay qua chiếc khăn trượt trên bắp chân cô, cuối cùng rời xuống mắt cá chân, trên đoạn xương tròn ấy có một nốt ruồi nhỏ không dễ tìm ra.
Thật tinh tế.
Một cơn gió nổi lên, thổi vạt váy mềm mại của cô sượt qua tai anh.
Xột xoạt.
Ngứa.
Trong tầm mắt, anh nhìn thấy cặp đùi trắng nõn của cô.
Anh vội lùi về sau rồi lại ngồi bệt xuống đất, mặt bỗng đỏ bừng lên.
Lão Vương hét lớn: “Tiểu Tần, làm gì đấy? Sao mà lại ngồi dưới đất thế?”
“Ôi sao mặt đỏ bừng thế kia! Mọi người xem kìa.”
“Đúng vậy, tai cũng đỏ bừng, da mặt Tiểu Tần mỏng quá vậy!”
“Thấy người ta xinh đẹp quá nên ngại đấy à Tiểu Tần.”
“Chết tiệt!” Áo áo may ô trắng vẫn ngồi trên đất, xua tay với bọn họ: “Mọi người chơi bài đi ạ!” Anh đứng dậy, cao hơn Lâm Đông hẳn một cái đầu. Áo áo may ô trắng gãi đầu rồi lại nói xin lỗi một lần nữa: “Ngại quá.”
Lâm Đông hoàn toàn không chú ý tới chuyện này, ánh mắt cô lướt qua vai anh, dừng ở tấm biển treo trên xe máy, nhìn chằm chằm ba chữ to đùng - sửa ống nước.
Áo áo may ô trắng nhìn theo ánh mắt cô, liếc nhìn lại: “Cô tìm thợ sửa chữa à? Cái gì tôi cũng biết, giá cả có thể thương lượng.”
“Ôi.”
"Vua nhỏ!"
"Vua lớn!"
"Aish, chết tiệt!"
Lâm Động lại nhìn về phía đám người chơi bài bị bao phủ trong khói thuốc, một người trong đó duỗi chân ra, chân để trần, móng tay dài viền đen, ngón chân cái vểnh lên, trên đế dép của ông ta còn thấy được vết đen do mồ hôi dính bết lại với nhau tạo thành.
"Cô không sao chứ?" Áo áo may ô trắng lại hỏi.
Lâm Động quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh có hút thuốc không?"
“Hả?” Một dòng mồ hôi chảy xuống trên mặt anh, đọng lại trên râu, anh thản nhiên lau cằm: “Không hút.”
“Anh có thể sửa đường ống được không?”
"Chốt kèo."
Trước khi cuộc trò chuyện kết thúc, một chiếc taxi đột nhiên dừng lại bên đường, có một cô gái trang điểm đậm bước xuống, tóc ngắn, đeo khuyên tai vòng lớn màu đỏ, mặc áo phông rộng che hông và quần short denim thấp thoáng bên dưới.
Trên tay cô ấy ôm một bó hoa hồng lớn.
Nhóm ông bác nhìn thấy càng hưng phấn hơn, lại bắt đầu thi nhau nói, cứ người này xen vào người kia:
"Này Tiểu Tần, xem ai tới kìa."
"Chao ôi hoa to thế nhỉ.”
“Cô bé, định cầu hôn hay làm gì thế?”
"Không được rồi, Tiểu Tần à, chuyện này sao có thể để một cô gái chủ động được!"
Lâm Động nhìn cô gái ăn mặc lộng lẫy nở nụ cười rạng rỡ, đi thẳng đến chỗ áo áo may ô trắng.
Chà, phim tình cảm, mối tình long trời lở đất, rúng động lòng người đây rồi.
Người đàn ông mặc áo may ô trắng khẽ cau mày nói: "Cô lại làm gì vậy?"
“Hoa.” Trần Tiểu Viện mỉm cười chìa bó hoa ra: “Thất tịch vui vẻ.”
…