Thời tiết dạo gần đây rất thất thường, những cơn mưa tưởng chừng như bất tận rốt cuộc cũng ngừng rơi. Sáng nay, những tia nắng xuất hiện, xua tan đi ẩm ướt tích lũy mấy hôm nay. Người đi đường tay vẫn cầm ô nhưng công dụng đổi sang che nắng mà không phải che mưa như trước nữa.
Dù đã là cuối tháng tám nhưng tiết trời vẫn nóng như mọi khi.
Taxi dừng lại bên đường, Lâm Đông từ ghế sau bước xuống xe, đến bên cạnh cây ngô đồng. Da cô rất trắng, dáng người mảnh mai, mặc một chiếc váy hai dây màu vàng nhạt, tóc vén gọn để lộ cần cổ thon dài, khí chất thanh cao. Tuy bề ngoài nhìn rất có tinh thần nhưng ánh mắt cô lại lơ đãng như thể chưa tỉnh khỏi giấc nồng.
Một chú chó hoang đi ngang qua, nó thở hềnh hệch, chậm rì rì đi dưới tàng cây. Bỗng một đoạn nó quỵ xuống, cái lưỡi thè ra làm ướt một chỗ nho nhỏ trên đất.
Lâm Đông liếc nhìn nó, nó cũng nhìn lại cô, trông nó rất yếu ớt, mí mắt cũng khó mà nhấc lên nổi.
“Mày khát à?” Lâm Đông nhàm chán hỏi.
Tất nhiên, con chó vẫn im lặng, không thèm để ý cô.
Cách đó không xa có một siêu thị nhỏ, Lâm Đông bèn mua một chai nước và một con dao, đổ nước đi một nửa rồi dùng dao cắt cái chai ra cho chú chó kia uống nước.
Chú chó nhanh chóng liếʍ sạch, phần lông mềm mại dưới cằm ướt đẫm. Uống xong nó đứng dậy lắc đầu thật mạnh, nước vẩy lên cả người Lâm Đông, sau đó nó vẫy đuôi cọ cọ chân cô như để cảm ơn.
Lâm Đông vỗ vỗ trán nó: “Trời nóng lắm, mày về nhà đi.”
Nó lại ngồi xuống bên chân cô, ngước nhìn đầy mong đợi.
“Không có nhà à?”
Chú chó nhổm dậy, quay đầu về một hướng rồi lại ngoan ngoãn nằm xuống.
“Mày đói hả?”
Nó liếʍ liếʍ miệng, chóp mũi sáng bóng.
Lâm Đông lại nhìn nó.
Gầy quá.
Vì vậy, cô quay lại siêu thị kia, thấy bà chủ ngồi ở quầy thu ngân xem phim cắn hạt dưa, Lâm Đông hỏi: “Có đồ ăn cho chó không ạ?”
Chủ quán cầm hạt dưa đã được tách vỏ xong, đang đưa tới miệng thì bỗng sững người vì câu hỏi của cô: “Không có.”
“Vậy ở đây có đồ gì cho chó ăn được không ạ?”
“Có xúc xích giăm bông đấy.” Chủ cửa hàng chỉ vào cái kệ đựng đầy đồ ăn vặt bên phải cô: “Kia kìa.”
Lâm Đông trả tiền rồi đến chỗ chú chó hoang kia, bóc chiếc giăm bông to vừa mua ra đến trước miệng nó. Chú chó cắn một miếng bé nhưng không ăn, vẫy đuôi chạy vòng quanh cô, ngước cái đầu nhỏ nhìn cô đầy cảm kích.
“Ăn đi.”
Đột nhiên, nó cắp cái giăm bông chạy mất dạng.
Lâm Đông nhìn nó đầy khó hiểu, mới vừa rồi còn buồn thiu mà… vừa được tiếp thần lực gì à?
…
Tiết trời nóng bức, trên đường lúc này có rất ít người qua lại, trông khá vắng vẻ. Lâm Đông chán nản đứng nhìn cảnh phố xá nơi đây. Con phố nhỏ có một dãy cửa hàng nhỏ, bán báo, bán hoa, bán trà, nước, rồi quần áo, trái cây, các loại đồ ăn cả Trung lẫn nước ngoài…
Phía sau cô là một tiệm bánh ngọt vắng khách, có lẽ là do thời tiết quái ác cùng với đoạn đường này vắng người qua lại nên việc kinh doanh cũng không tốt lắm.
Ánh mắt cô lại rơi xuống bên kia đường, ở đó có vài ông bác, trung niên có mà cao tuổi cũng có, không có việc làm nên họ ngồi lại cùng nhau, nói cười vui vẻ.
Vì cách xa nên không thể nghe rõ những âm thanh ồn ào ấy, chỉ thi thoảng có vài tiếng cười lớn phát ra.
Ha ha ha ha ha…
Ha ha ha…
…
Phần lớn nhà ở phường Chu Tử đều đã cũ, vào ngày mưa, mùi cổ kính, êm dịu mà tao nhã lại tràn ngập cả khu phố mang một nét rất riêng, giống như cây cổ thụ ngàn năm tuổi ngâm trong rượu hảo hạng từ lò nung Tây Tạng cả trăm năm. Ngoài mùi thảo mộc thanh mát, nó còn mang hương vị như một ly cà phê được cô đọng, như một nghiên mực tàu… Sự lãng mạn, nét bí ẩn trăm năm kia thấm nhuần nước mưa, khơi dậy nét quyến rũ lạ kỳ.
Rất động lòng người.
Con sông trong thành phố này chảy qua đôi nửa Yến Thành theo chiều nam bắc, người dân địa phương thường gọi nó là sông cái, còn với người ngoài, nó có một cái tên mỹ miều dễ nghe hơn, sông Yến Thanh. Dọc theo con sông, đi về phía nam hai cây số có một biệt thự nghìn tuổi tên Tiểu Yến Đài, nó được xem là biểu tượng của thành phố này. Gần một biểu tượng như vậy nên người xe đông đúc, thậm chí nước ở đó cũng không sạch.
Chỉ có nước sông cái là ngoại lệ, nó cực kỳ trong, có lẽ do không có tàu thương mại lớn, trên sông chủ yếu có tàu du lịch loại nhỏ của địa phương hoạt động, chở khách nước ngoài qua lại.
Có một thanh niên đứng bên bờ sông, nhìn vẻ ngoài còn khá trẻ, dáng người cao lớn. Anh cúi xuống, tay cầm một cái xô sạch màu đỏ, thở dài một hơi, anh dìm xô xuống và múc hơn nửa xô nước. Thấy nước vẫn nhiều, anh đổ bớt một chút, đưa lên tay áng chừng trọng lượng rồi khuấy nhẹ nước trong xô. Mát thật đấy.
Ánh nắng chói chang, anh nheo mắt nhìn sông Yến Thanh, thực sự rất muốn nhảy xuống cho mát.
Anh có thân hình cân đối, cơ bắp vừa phải, gân xanh trên cánh tay nổi lên nhìn rất mạnh mẽ. Anh mặc áo may ô trắng, quần rộng thùng thình màu xanh biển khá giống đồ công sở, một bên ống quần xắn cao tới đầu gối để lộ bắp chân rắn chắc. Anh đi một đôi giày thể thao trắng đã cũ, đơn giản và sạch sẽ.
Chân anh rất dài, sải bước của anh cũng dài và mạnh mẽ như thế, anh cứ bước với cái xô nhỏ trong tay, miệng ngâm nga giai điệu không tên, thoạt nhìn rất thoải mái.
…
Lâm Đông đã đợi được mười ba phút, nhìn đồng hồ, bấy giờ là hai giờ mười ba phút.
Lão họ Hà này, không đúng giờ chút nào.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho anh ta nhưng sau một hồi chuông dài cũng không ai bắt máy. Vì vậy cô bước vào tiệm bánh ngọt phía sau, ngồi bên cửa sổ và gọi một tách hồng trà.
Chán quá.
Chán quá đi mất.
Đôi mắt cô nhìn về phía cửa sổ.
Một người đàn ông mặc áo may ô trắng từ bờ sông bước tới, tay anh cầm xô nước nhỏ màu đỏ rất bắt mắt. Anh dừng cách nhóm mấy ông bác không xa, đặt xô xuống, lấy cái khăn ướt trong giỏ xe máy ra và thản nhiên ném vào xô khiến nước bắn tung tóe.
Ồ, cũng ngầu phết.
Đây là hình ảnh lần đầu mà Lâm Đông nhìn thấy anh.
…