Yêu Em Hơn Mỗi Ngày

Chương 14: Vệ Loan (3)

Có đôi khi, Vệ An thật sự cảm thấy chua chát, không biết là may mắn hay gọi là oan trái mà bé Loan gặp phải ‘Cha cô’, lúc mua con bé này về, ông ta cũng chỉ nói là một đứa nhỏ cơ nhỡ, ông thấy tội nên nhận làm con nuôi, để lo cho em ấy ăn học. Cũng vô cùng có tâm mà thay họ con bé thành họ Vệ.

Lúc ấy cô và anh trai cũng không để ý chuyện này cho lắm, dù sao thì đây cũng là một chuyện tốt.

Nhưng chuyện gì đến rồi cũng đến.

Thậm chí, con bé còn bị lạm dụng tàn nhẫn hơn, nếu bán vào động làm gái hoặc qua biên giới bán nội tạng, hay bán cho mấy người Trung Quốc nghèo không có điều kiện cưới vợ, thì chắc sẽ không đến nổi bị chết do sốc ma túy. Năm ấy con bé mới mười sáu!

Mười bốn tuổi! Cái tuổi lẽ ra đang ngồi trên ghế nhà trường!

Năm đó, lúc cô lén tìm đến căn biệt thự kia, trong căn phòng đầy tiếng cợt nhã, dung tục, kinh tởm của mấy ông già đáng tuổi cha, tuổi chú,...mùi rượu cùng hoang ái khiến người buồn nôn.

Con bé mười bốn tuổi không biết đã bị một, hay mấy người xâm hại một lần hay bao nhiêu lần, bị ép hít ma túy, người không ra người, ma không ra ma,...

Lúc cô vào được phòng, đưa tay ôm con bé vào trong lòng, nhưng không biết để tay ở đâu, trên người đều là vết bầm bầm, tím tím của thắt lưng, của roi vọt, cùng với bia rượu và cả những thứ dơ bẩn của các con thú dữ kia nữa.

Lúc lý trí con bé đã không còn thanh tỉnh, cũng không nhận ra cô là ai, chỉ thầm kêu “Mẹ ơi, con muốn về nhà!”

“Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá!”

“Con có để dành,...tiền,....Mẹ không cần,...khổ nữa!”

“Được, chị đưa em về nhà!” Vệ An nhịn không được, bật khóc, ôm cô bé chặt hơn.

“Được, về nhà với mẹ!” Nói xong, con bé mới mỉm cười, trút hơi thở cuối cùng.

Một đứa nhỏ từ đâu chuyển vào nhà cô, sống với cô vài năm, gặp mặt không được mấy lần, sau đó cô đã vào đại học, bình thường cũng không tiếp xúc nhiều với con bé lắm. Nhưng nếu nói không có chút cảm tình nào là không đúng, huống chi là máu mủ ruột rà, nghe nó gọi “cha” ngần ấy năm, lại nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy?

Lần đó Vệ An không dám manh động, chỉ cố gắng mang xác của con bé ra khỏi nơi đó, cô đã bị chém thêm hai nhát, đàn em thi theo cũng bị đánh bầm dập.

Nhưng cô chưa bao giờ hối hận. Chỉ trách bản thân mình quá nhỏ yếu, bất lực, không cứu được con bé ra khỏi đó sớm hơn.

Mang con bé về nhà, tắm rửa sạch sẽ, thay vào một bộ váy hoa thật đẹp, cô mới đưa con bé đến lò hỏa thiêu, sau đó gom tro cốt gửi vào chùa.

Cũng cho người đi tìm hiểu quê của con bé qua những lời kể ít ỏi mà con bé đã từng kể với cô,...thầm mong tìm được mẹ ruột của con bé.

Trời không phụ lòng người, hơn ba năm ròng rã, cuối cùng cũng tìm được.

Di vật của con bé không có mấy món, chỉ là vài tấm ảnh cũ chụp cùng cô khi đi đám cưới anh họ.

Cùng vài món quần áo cũ mẹ ruột con bé mua cho, khó khăn lắm con bé mới giữ lại được, với hi vọng có thể tìm được mẹ.

Cùng chút ít tiền trong heo đất mà con bé nhịn ăn vặt khi ở nhà cô.

Ngày đưa tro cốt con bé cho người mẹ kham khổ ấy, là một trong những ngày mà Vệ An không muốn nhớ lại nhất trong đời mình.

Có nỗi đau nào bằng nỗi đau của một người mẹ vùng vẫy trong nghèo khó, thấp cổ bé họng, nhìn đứa con bé bỏng mình đứt ruột đẻ ra, bị người ta chà đạp, hành hạ cho tới chết như thế?

Trong quyển sổ thật nhỏ, con bé có ghi vài chữ.

“Tại sao mẹ lại chọn em trai mà không phải là con chứ? Con hứa sẽ ngoan mà!”

“Con không nhớ được đường về nhà,...mặc dù cha Sơn cùng mọi người rất tốt, nhưng con vẫn muốn về nhà!”

“Sao mẹ không đi tìm con? Con đợi mẹ mãi!”

“Con lên cấp hai rồi ạ, cô khen con học giỏi!”

“Con không dám nhờ cha Sơn tìm mẹ, con sợ cha sẽ nổi giận!”

“Haiz,...Biết sao được? Bây giờ có chọn lại, cho dù mẹ có chọn con đi chăng nữa, chắc con cũng sẽ chọn đi theo cha, vì ít ra con lớn rồi, chứ đưa em trai suốt ngày chỉ biết khóc lóc, thì bị cha và dì ghẻ đánh chết mất, giờ con sống tốt rồi, mẹ với em trai phải giữ gìn sức khỏe, con sẽ tìm được mọi người!”

“Năm nay con học lớp bảy rồi ạ, con nhất định sẽ tìm được mẹ và em trai, mẹ nhớ đợi con đó!”

“Năm nay con học lớp tám rồi ạ, mẹ và em trai nhớ sống tốt, con nhất định sẽ tìm được đường về nhà!”

Nhìn từng dòng chữ, từ nguệch ngoạc, cho đến nắn nót, thành thục.

Nhưng chỉ có tình cảm, là trải dài suốt ngần ấy năm, được in hằng qua từng trang giấy.

Vệ An không nói lý do con bé mất, chỉ qua loa nói là bị tai nạn giao thông trên đường đi học về.

Nhìn người mẹ như đột nhiên già hơn mấy tuổi, Vệ An cũng chỉ lựa chọn những điều vui vẻ kể ra.

Không biết có phải do con bé ở trên trời linh thiêng hay không, mấy năm gần đây mẹ con bé làm ăn khá thuận lợi, cũng không ngừng cậy nhờ người hỏi thăm tin tức của con bé, nhưng trời xa đất lạ, với sự quen biết ít ỏi đó thì có thể hỏi ra ra được gì?

Còn người cha kia cùng với mẹ ghẻ vì mê cờ bạc, làm ăn xuống dốc không phanh, cơ ngơi bên nhà nội cũng bị hao mòn không ít. Hai người đó hiện tại vẫn chưa có con. Không ngừng đến gây náo loạn, muốn nhận em trai của cô bé về. Nhưng mẹ của cô bé không còn dễ ức hϊếp như xưa nữa, nhất quyết thưa ra tòa tới cùng sự việc con gái mình bị mất tích, đồng thời không cho mấy người kia kia nhận con, nhận cháu.

Vệ An đưa Vệ Loan về đến tận nhà, thắp hương cho con bé xong, trong lòng thầm khấn nguyện cho con bé được về với mẹ.

Cô cũng âm thầm đi hỏi thăm mấy đàn anh, đàn chị trong khu phố đó một chút, gửi gắm chăm sóc mẹ và em trai của con bé, người nào đã không có mặt mũi lại còn lì lợm la liếʍ thì cứ dạy dỗ vài lần, đến học ngoan thì thôi.

Thật ra thì gϊếŧ chết người cha nhẫn tâm kia rồi tạo ra một hiện trường tai nạn là chuyện dễ như một con kiến đối với Vệ An, nhưng cô không muốn làm như vậy, huống chi, nếu như Vệ Loan còn sống, chắc cũng không đành lòng để cô làm vậy.

Nếu là nghiệt duyên của con bé và người cha đốn mạt kia, vậy chỉ cầu xin trời đất rằng con bé đã trả xong, nếu có kiếp sau xin cho con bé được gặp một người cha yêu thương, hết lòng che chở cho con bé.

Còn cô, hiện tại đã đưa được con bé về với mẹ.

Bảo vệ, giúp đỡ mẹ và em trai của con bé, như vậy cũng coi như phần nào bù đắp lại những mất mát kia.

Cô cũng sẽ hóa vàng mã, cúng dường, cho con bé và ông bà ngoại của con bé, ở nơi đó, nhất định phải vui vẻ, hạnh phúc hơn.

-------Hết Chương----