Yêu Em Hơn Mỗi Ngày

Chương 13: Vệ Loan (2)

Lúc trước, hai người vì thương nhau mà cãi lời của cha mẹ, nhất quyết ăn ở với nhau.

Nhưng đời không như là mơ.

Và hiện thực thì luôn là một thứ gì đó khiến người ta sợ hãi.

Từ một người chồng thương vợ, lo cho con.

Nhưng sau đó, vì cái nghèo, vì mặt mũi,...càng ngày người đó càng chán ghét người vợ lam lũ.

Với sự giúp đỡ của cha mẹ ruột, người đàn ông đó nhanh chóng có việc làm ổn định, và chuyện gì đến cũng đến, người đó có người mới.

Nhưng vì mặt mũi, nên không muốn bị người chỉ trích sau lưng là “Bỏ vợ bỏ con”, nên nhất quyết giành nuôi con.

Khó khăn lắm người mẹ nghèo mới giành quyền nuôi được một đứa.

Đáng lẽ bên nhà chồng muốn bắt đứa con trai, nhưng vì còn quá nhỏ, lại phải tốn công chăm sóc thì phiền, thế là chấp nhận nuôi Loan.

“Tao mang con đi, tao là cha nó mà có thể hại nó à?! Tao cũng có vợ mới rồi, tốt nhất là mầy đừng có vác mặt đến làm phiền cuộc sống của tụi tao!”

Mấy ngày đầu mẹ còn lén đến thăm nó được, nó biết mẹ cũng thương nó, mẹ đã cố gắng mặc bộ đồ mới nhất, sạch sẽ nhất, còn mua cho nó mấy món nó thích.

Nó cũng được xuống gặp mẹ, nhưng sau đó số lần mẹ được gặp nó cũng thưa dần đi.

Cha bảo là cha phải bận đi làm, còn mẹ kế cũng có công việc riêng của mình, nên cha sẽ gửi nó đi nhà trẻ, mẹ có xin đến nhà trẻ gặp nó, đứng ngoài cổng cổng rào thật lâu, chắc thấy mẹ con nó đáng thương, cô cũng cho nó về sớm, mẹ rước nó về nhà chơi với ông bà ngoại, với em trai một buổi.

Nhưng kể từ lần đó, cha nó cũng chuyển trường, không cho mẹ nó biết.

Bảo vệ chung cư cũng được cha nó dặn kỹ là không cho mẹ nó vào.

Nó khóc, khó khăn lắm ông bà nội mới ghé qua một lần, nó xin ông bà thật nhiều, nhưng đổi lại chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt.

Nó không cần đồ mới.

Cũng không cần ăn ngon.

Đi chơi cùng cha với mẹ kế làm gì? Hai người đó chỉ đi khoe khoang, chứ có thật sự muốn đưa nó đi chơi đâu?

Nó nhớ mẹ, có lần trộm trốn ra,....thế nhưng bị mẹ kế phát hiện, sau đó, những chuỗi đòn roi bắt đầu.

Nó biết mẹ còn phải đi làm cực khổ, thế là sau những trận đòn roi, nó cũng học khôn, đồ mới sẽ gói ghém lại, để trong góc nhỏ trong phòng.

Đồ ăn ngon, cũng sẽ để dành một ít.

Nó đã chuẩn bị sẵn để trốn chạy, mang về cho em trai nó.

Khi cha chở nó đi học, nó sẽ âm thầm ghi nhớ đường đến trường, cố gắng nhớ lại những con đường mà mẹ đã từng dắt nó qua.

Nhưng rồi, bi kịch lại một lần nữa ập đến.

Cha nó chuyển nhà.“Mầy ù lì, ngu ngục y chang con gái mẹ của mầy vậy! Đúng là thứ của nợ!”

"Mầy ngu như chó vậy! Cho ăn học làm gì cho tốn tiền!"

Sau đó là những chuỗi ngày đòn roi, chửi mắng,...Ám ảnh trong từng giấc mơ của mãi sau này.

Con bé ấy đã từng khóc lóc đòi mẹ...

Mỗi lần bị đói cũng khóc,...

Mỗi lần bị ức hϊếp cũng khóc,...

Nhưng sau đó, không biết là bao lâu,...Nó không còn khóc nữa.

Hoặc những lúc bị đánh bạo quá, nhìn người đánh là mẹ kế với gương mặt hận thù không chút che giấu, cùng vẻ thờ ơ, đôi khi là hùa theo để chửi mắng, chì chiết mẹ ruột của con bé.

Nước mắt sinh lý của thân xác cứ thế chảy ra, chứ trong lòng con nhóc đó đã không còn biết đau là gì nữa.

Hiện tại, đối với con bé thì tiếng “Cha” chẳng khác gì một con dao bén nhọn, chỉ để dành cứa vào những vết thương đang dần hoại tử.

Nó thật sự không hiểu được, “Cha” sẽ có cảm giác gì khi nhìn cảnh nó bị nhốt trong l*иg chó, bị mẹ kế mắng nhiếc hết lời, bị đánh đập dã man như vậy?

Đến cuối cùng, cha nó trơ mắt bán nó đi vì nói là để cứu mẹ kế.

Giây phút đưa nó vào tay người ta, cha nó dứt khoát lên xe, không quay đầu lấy một cái.

Một đứa nhỏ tám tuổi, một thiên thần tám tuổi, tại sao phải chịu những đối xử như thế chứ?

Nó đã từng cầu xin ông trời rằng cho nó được về nhà với mẹ, nó nhịn đói đến chết cũng được, chỉ cần được gặp lại mẹ, kêu nó trả giá như thế nào, nó cũng chấp nhận.

Thế rồi rong ruổi mấy tháng, chuyển hết chỗ này sang chỗ khác, cuối cùng con bé gặp được ân nhân lớn nhất của đời mình.

Nhưng con bé ấy không hề biết rằng,...phía trước, là vực thẳm không lối thoát.

----Hết Chương----