Lời nói của Khuyết Nhiễm Thu không đầu không cuối, nhưng Thượng Quan Diệp lại hiểu ý cậu, vì thế nói: “Như bây giờ cũng rất tốt.”
Khuyết Nhiễm Thu nghe lời anh nói liền sửng sốt, sau đó nghĩ đến nguyên nhân cậu và Thượng Quan Diệp kết hôn ở thế giới này, đều là vì phụ huynh, nghĩ đến cư dân mạng phàn nàn về chuyện bị ép hôn, nghĩ đến sau khi ly hôn cậu cũng sẽ đối mặt với chuyện bị giục kết hôn, vì thế nói: “Cũng được.”
“Còn không bằng tìm một người”
Thượng Quan Diệp nhìn chằm chằm Khuyết Nhiễm Thu không chớp mắt, Khuyết Nhiễm Thu thản nhiên nói tiếp: “Quen biết với mình.”
Vẻ mặt cậu thoạt nhìn không chê vào đâu được, liên quan đến chuyện tình cảm kỹ thuật diễn của Khuyết Nhiễm Thu là kiểu không thầy dạy cũng hiểu.
Thượng Quan Diệp nghe vậy nắm chặt tay thành quyền lại, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ thản nhiên nói: “Em nói rất đúng.”
Khuyết Nhiễm Thu ừm một tiếng, Thượng Quan Diệp lại nói: “Tôi đi trước đây.”
Khuyết Nhiễm Thu không có tình cảm ừm một tiếng, Thượng Quan Diệp thấp giọng nói: “Vậy lần sau gặp.”
Khuyết Nhiễm Thu có thể cảm nhận được cảm xúc của Thượng Quan Diệp một đường đi xuống, trong lòng đau đớn, vì thế theo bản năng nói: “Không thì ở lại ăn cơm trưa.”
Nói xong Khuyết Nhiễm Thu đã hối hận, có chút sợ Thượng Quan Diệp sẽ từ chối, mất mặt, nghĩ đến đây cậu lại nói: “Nếu như anh không muốn ở lại thỉ bỏ đi, tôi chỉ là không muốn lãng phí một đầu bếp thôi.”
Nói xong cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn phản ứng của Thượng Quan Diệp, cũng tránh cho sau khi bị anh từ chối, sẽ lộ ra dáng vẻ yếu đuối.
Trận đấu tranh này người thắng chỉ có thể là cậu.
Thượng Quan Diệp lại giống như bình thường hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”
Khuyết Nhiễm Thu thật không ngờ Thượng Quan Diệp lại đồng ý với cậu, nhất thời có chút bất ngờ, trong mắt lướt qua một tia vui vẻ, cậu sợ Thượng Quan Diệp phát hiện ra biểu tình của cậu, cảm thấy cậu vẫn còn tình cũ chưa dứt với anh, đợi điều chỉnh xong biểu tình, mới quay đầu lại nhìn anh.
Khuyết Nhiễm Thu vẻ mặt lạnh nhạt, thoạt nhìn không nhìn ra có cảm xúc gì, đến cả Thượng Quan Diệp cũng không phân biệt ra được, suy nghĩ của cậu ruốt cuộc là có ý gì.
Sau đó nghe thấy Khuyết Nhiễm Thu nói: “Cái gì cũng được, tôi không kén ăn.”
Thượng Quan Diệp ừm một tiếng, Khuyết Nhiễm Thu vẫn là không nhịn được hỏi một câu ‘tại sao’, Thượng Quan Diệp biết cậu chỉ cái gì, vì thế giải thích nói:
“Lát nữa lúc ăn cơm, chụp ảnh gửi cho mẹ tôi.”
Khuyết Nhiễm Thu có chút thất vọng, nhưng cậu không phải là sớm biết Thượng Quan Diệp không yêu cậu nữa rồi sao? Cũng không có gì đáng để thất vọng.
Giữa cậu và Thượng Quan Diệp đã sớm không còn tình cảm nữa rồi.
Hai người họ từ nắm 12 tuổi đến năm 23 tuổi đã quen biết 11 năm, ở bên nhau phân phân hợp hợp rất nhiều lần, 4 năm trước vì chuyện của nhóm nhạc Dawn mà hoàn toàn chia tay, giữa hai người náo loạn vô cùng khó coi, căn bản không có cách nào thu dọn tàn cuộc.
Có điều có thể vẫn còn một chút tình ý như vậy với đối phương, hai người bọn họ vẫn còn vương vẫn mãi không dứt, đến tận mùa hè năm ngoái liền mặc nhận không còn liên lạc với nhau nữa.
Thật không ngờ cậu vừa xuyên đến lại làm cho cậu và Thượng Quan Diệp trở thành chồng chồng, còn thật làm cho người ta không dự đoán nổi.
Khuyết Nhiễm Thu cũng nghĩ thông rồi, dù sao cậu cũng tính toán cô độc đến già, kết hôn với Thượng Quan Diệp, so với trước đây cũng không có gì khác biệt, cũng không càn nhìn ánh mắt khác thường của người khác, cũng không cần bị người khác khuyên "cậu sao lại không kết hôn, tôi nói với cậu này kết hôn có tốt bao biêu bao nhiêu.....”
Nghĩ đến đây cậu ‘ò’ một tiếng, Thượng Quan Diệp nhìn vẻ mặt thản nhiên của cậu, cũng bình thản đi vào phòng bếp.
Khuyết Nhiễm Thu nhìn dáng người đĩnh đạc như tuyết tùng của anh, cứ nhớ đến cậu thiếu niên trong phòng tập luyện vũ đạo năm đó.
Rõ ràng không có thiên phú nhảy nhót, lúc nhảy như một người máy, cứng đờ, nhưng vì để có thể xuất đạo, mồ hôi như mưa mà luyện tập vũ đạo, không muốn từ bỏ mỗi một cơ hội.
Lúc đó cậu và Thượng Quan Diệp đều là rực rỡ nhiệt huyết luyện tập, bởi vì cậu còn nhớ Thượng Quan Diệp từng tặng thú bông hình thỏ cho cậu, vì thế liền chủ động dạy anh luyện vũ đạo, hai người dần dần cũng trở nên quen thuộc.
Cậu biết rất rõ rằng, Thượng Quan Diệp vì để xuất đạo cùng với cậu mà đã trả giá 200% nỗ lực và mồ hôi, năm đó sau khi hai người họ thành công xuất đạo, sự vui sướиɠ lúc đó cậu không có cách nào quên được, sau khi xuất đạo, hai người họ cũng càng thêm vất vả.
Nỗ lực và tâm huyết Thượng Quan Diệp bỏ ra không ít hơn cậu, cho nên Khuyết Nhiễm Thu vẫn không hiểu được tại sao anh lại ủng hộ giải tán nhóm nhạc của bọn họ.
Khuyết Nhiễm Thu đã rất lâu rồi chưa nghĩ đến chuyện này, nghĩ đến đây lại có chút phiền muộn, lúc đó cậu và Thượng Quan Diệp xảy ra rất nhiều tranh cãi, hai người họ tuổi còn trẻ khí thịnh ai cũng không muốn cúi đầu, ai cũng không muốn nói lời yêu.
Đợi đến lúc Thượng Quan Diệp kiểm tra xong đồ trong tủ lạnh, từ phòng bếp đi ra, Khuyết Nhiễm Thu cũng đã điều chỉnh xong vẻ mặt của mình, thoạt nhìn cà lơ phất phơ, vô tâm vô phế.
Mà Thượng Qua Diệp cũng vẻ mặt không có biểu tình gì, nói lời vô cùng lạnh lùng: “Tôm hùm đất cay trong tủ lạnh của em tôi vứt hết đi rồi.”
Khuyết Nhiễm Thu lập tức nổi giận, cũng không duy trì cái gì mà dáng vẻ cà lơ phất phơ vô tâm vô phế nữa, cậu đứng lên nhìn Thượng Quan Diệp nói: “Dựa vào cái gì?”
Nhìn lửa giận trên mặt Khuyết Nhiễm Thu, biểu tình trên mặt Thượng Quan Diệp không hề có biến hóa gì, chỉ dùng lời ít ý nhiều nói: “3 tỷ tiền vi phạm hợp đồng đang đợi em.”
Khuyết Nhiễm Thu nghe thấy lời này, nghĩ đến lỡ như bệnh dạ dày của cậu tái phát, phải vào bệnh viện, ảnh hưởng đến tiến độ ghi hình, là phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, vì thế lại ngồi xuống chỗ của mình, không lên tiếng nữa.
Một lúc sau mới buồn bực nói:
“Chúng ta chỉ là hiệp ước chồng chồng.”
“Anh không thể tự ý như vậy nữa.”
Thượng Quan Diệp vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt nói:
“Nếu như tôi không tiền trảm hậu tấu, em sẽ để tôi vứt sao?”
Khuyết Nhiễm Thu rất muốn trả lời là sẽ, nhưng cảm thấy mình nói như vậy rất không có sức thuyết phục, Thượng Quan Diệp lại nói:
“Lại nói tủ lạnh của em không hề có tôm hùm đất cay.”
Khuyết Nhiễm Thu vừa mới xuyên đến không bao lâu, căn bản không biết tủ lạnh nhà mình không có tôm hùm đất cay, bây giờ biết mình bị Thượng Quan Diệp chơi xỏ có chút tức giận: “Anh cố ý chọc tức tôi”
Thượng Quan Diệp ‘ừm’ một tiếng, anh không thích sự chú ý của Khuyết Nhiễm Thu không đặt trên người anh, cũng không thích dáng vẻ vân đạm kinh phong của cậu, nhưng cũng biết Khuyết Nhiễm Thu rất chán ghét anh, anh đã cật lực khống chế bản thân, nhưng không khống chế nổi.
Tính cách của anh ác liệt như Khuyết Nhiễm Thu nói, tính xấu chết cũng không thay đổi.
Khuyết Nhiễm Thu nhìn vẻ mặt lạnh băng của Thượng Quan Diệp, rất muốn đánh anh, cậu vừa muốn vươn tay ra đánh Thượng Quan Diệp, đã nhớ tới lời người đại diện nói trước đó: “Hai người lại ve vãn đánh yêu à?”, vội vàng đặt tay mình xuống, hít một hơi thật sâu, nói với bản thân đừng có loại người như anh mà tức giận không đáng.
Rất nhanh cậu lại biểu hiện như người không có chuyện gì, Thượng Quan Diệp cũng giống như là không có chuyện gì hỏi: “Ăn thịt bò hầm khoai tây và sườn xào chua ngọt, thịt xào rau cần có được không?”
Khuyết Nhiễm Thu ghét ăn rau cần, cũng ghét mùi vị của nó, nghe thấy lời này liền nhíu mày, nhưng cánh tay không lay chuyển được đùi, đầu bếp nấu gì cậu ăn cái đó vậy.
Khuyết Nhiễm Thu cũng không có phản đối, sau đó Thượng Quan Diệp đi vào phòng bếp nấu cơm.
Khuyết Nhiễm Thu cũng cầm điện thoại lên chuẩn bị chơi game, nhưng trong lòng không tĩnh, đánh một ván thua một ván, bị đồng đội mắng đến cẩu huyết lâm đầu, cậu cũng lười tiếp tục chơi game, vì thế thoát khỏi trò chơi, chuẩn bị lướt mạng.
Nhưng nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Thượng Quan Diệp, nhìn cánh tay hữu lực của anh, không khỏi tự chủ được mà đặt ánh mắt lên người anh.
Thượng Quan Diệp giống như là cảm nhận được ánh mắt của cậu vậy nhìn về phía cậu, Khuyết Nhiễm Thu hỏa tốc thu hồi ánh mắt của mình, nhưng dư quang vẫn luôn dừng trên người Thượng Quan Diệp.
Cuối cùng Khuyết Nhiễm Thu không nhịn được mà đi vào phòng bếp.
Thượng Quan Diệp nghe thấy tiếng bước chân của cậu, quay đầu lại nhìn, Khuyết Nhiễm Thu có chút hoảng hốt: “Tôi chỉ muốn nhìn xem cơm lúc nào thì nấu xong.”
Thượng Quan Diệp nghe vậy có chút tiếc nuối nhìn món ăn trong nồi, sau đó mới trả lời: “Rất nhanh thôi.”
Khuyết Nhiễm Thu ồ một tiếng, tính toán quay lại phòng khách, nhưng chân giống như đóng đinh tại chỗ, căn bản là không có cách nào nhúc nhích.
Cậu cảm thấy cậu như vậy giống như là vẫn còn tình cảm với Thượng Quan Diệp vậy, cứ phải ở cùng một phòng ở với anh, nghĩ như vậy cậu cách xới cơm để giải quyết hiểu lầm này.
Khuyết Nhiễm Thu xới hai bát cơm to, sau đó lại lấy một chút dưa chuột muối, món ăn sở trường của cậu.
Làm xong những chuyện này, cậu lại lấy đồ uống từ trong tủ lạnh, nhưng nghĩ đến Thượng Quan Diệp không uống đồ uống, dạ dày cậu không tốt, liền đặt đồ uống về vị trí cũ, cái gì cũng không lấy, về lại phòng khách chờ món ăn được nấu xong.
Đợi đến lúc món ăn được nấu xong, Khuyết Nhiễm Thu giúp bưng món ra, sau đó an an tĩnh tĩnh ngồi xuống bàn ăn ăn cơm, Thượng Quan Diệp cũng vẻ mặt trầm mặc ăn cơm.
Đợi đến lúc ăn cơm xong, Khuyết Nhiễm Thu chủ động thu dọn bát đũa, Thượng Quan Diệp cũng cùng cậu rửa bát, hai người không có nói gì, vẫn luôn trầm mặc.
Đợi đến khi Thượng Quan Diệp rời đi, Khuyết Nhiễm Thu đột nhiên cảm thấy trong nhà có chút quạnh quẽ, vội vàng vè phòng mình ôm thỏ bông trên giường lên, cùng thỏ bông xem phim.
Con thỏ bông này đã 11 tuổi rồi, theo lý mà nói hẳn là vừa rách vừa cũ, nhưng Khuyết Nhiễm Thu bảo quản rất tốt, cộng thêm nó không phải là luôn ngủ cùng cậu trong 11 năm này, cho nên nhìn còn rất mới.
Từ lúc 14 tuổi tiến vào cùng công ty quản lý với Thượng Quan Diệp, hai người họ liền ở cùng ký túc xá, Thượng Quan Diệp ở giường kế bên, không có thỏ bông, cậu cũng không có mơ thấy cảnh ba mẹ chết thảm trước mặt mình.
Khuyết Nhiễm Thu không muốn lại nghĩ đến chuyện liên quan đến Thượng Quan Diệp, cậu cảm thấy phim đang chiếu một chút cũng không hay, một chút sức thu hút cũng không có, vì thế lập tức đổi bộ phim khác.
Buổi chiều người đại diện đột nhiên gọi điện thoại gọi điện cho Khuyết Nhiễm Thu, Khuyết Nhiễm Thu nghe điện thoại, đã nghe đối phương nói: “Nhiễm Thu, chương trình [Chúng ta yêu nhau nhé] vào ngày 15 sẽ chính thức ghi hình, ngày 14 Thượng Quan Diệp sẽ vào ở nhà cậu, tránh cho lúc đó sẽ bị lộ tẩy.
Khuyết Nhiễm Thu còn chưa chuẩn bị xong, nhanh như vậy đã phải ở cùng với Thượng Quan Diệp.
Ai mà biết người đại diện lại nói: “Hai người phải ở chung một phòng, tổ chương trình sẽ đột kích nhà hai người.”
Khuyết Nhiễm Thu hỏa tốc tính toán tài sản hiện tại cậu đang có, kết quả không đủ 3 tỷ, đến 1 tỷ cũng không có.
Nghĩ đến ngày mai phải cùng ngủ trên một chiếc giường với Thượng Quan Diệp, cả người cậu sắp nứt ra rồi.
Người đại diện đầu dây bên kia thấy cậu không nói gì, liền hỏi: “Nhiễm Thu cậu có nghe tôi nói không?”
Khuyết Nhiễm Thu lúc này mới phản ứng lại, sau đó nói: “Em biết rồi.”
“Vậy tôi không làm phiền cậu nữa, cúp đây.”
Khuyết Nhiễm Thu vâng một tiếng, rồi cúp máy, sau khi cúp máy, cậu cũng không biết bản thân thân nên làm cái gì, cả người vô cùng hoảng loạn.
Buồn bực, trừ buồn bực ra vẫn là buồn bực.
Cậu bây giờ rất muốn xuyên về.
Chỉ là không xuyên về được, thì có thể gửi mấy mảnh dao tác giả đồng nhân văn này cũng được, tại sao lại viết phiên bản đồng nhân văn giày vò cậu như vậy?
Cái chương trình yêu đương này sao lại lắm chuyện như vậy?
Khuyết Nhiễm Thu có chút phiền muộn, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận chuyện tối mai phải ngủ cùng giường với Thượng Quan Huyền.
Khuyết Nhiễm Thu thở dài, sau đó nằm xuống.
Khuyết Nhiễm Thu cảm thấy thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt đã đến sáng ngày hôm sau, người của tổ chương trình đến nhà cậu lấy chìa khóa, lại chớp mắt đã đến 10 giờ tối, chuông cửa lại vang lên.
Khuyết Nhiễm Thu mở cửa vừa nhìn quả nhiên là Thượng Quan Diệp.
Khuyết Nhiễm Thu liếc anh một cái, quay người rồi đi vào phòng mình, đợi Thượng Quan Diệp đi vào xong, cậu liền nói: “Anh ngủ bên trái, ngủ thành thật một chút, không được vượt ranh giới.”
Thượng Quan Diệp nhìn gối làm phòng tuyến trên giường, lạnh nhạt mở miệng nói: “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì với em.”
Khuyết Nhiễm Thu không để ý đến anh, lập tức nằm xuống vị trí của mình, Khuyết Nhiễm Thu không có ngủ được, không biết tại sao trong lòng cậu lại dâng lên cổ xúc động muốn Thượng Quan Diệp ôm lấy cậu.