Cư dân mạng trước đó nói Khuyết Nhiễm Thu và Thượng Quan Diệp là giả chỉ là sao tác không có lộ ra, an an tĩnh tĩnh làm cây nấm nhỏ.
Mà Khuyết Nhiễm Thu nghe lời Tiểu Viên nói, cũng theo bản năng nhìn bình nước giữ nhiệt trên bàn trà, bình nước giữ nhiệt này cậu đã dùng rất lâu rồi, vị trí tay cầm cũng đã tróc sơn.
Xấu hổ đó là bình nước giữ nhiệt này còn là do Thượng Quan Diệp tặng cho cậu.
Vốn dĩ sau khi chia tay cậu định đem đồ Thượng Quan Diệp tặng cho cậu vứt hết đi, nhưng cảm thấy không cần thiết, ném rồi tức là nói cậu rất để tâm đến Thượng Quan Diệp?
Không ném mới đại biểu cậu không còn cảm giác gì với Thượng Quan Diệp.
Cho nên Khuyết Nhiễm Thu mới không có vứt đồ đi, chỉ là ném đồ vào phòng khác, chỉ có bình nước giữa nhiệt này vì hiệu quả giữ nhiệt của nó rất tốt, nên được cậu giữ lại.
Khuyết Nhiêm Thu không muốn để cho Thượng Quan Diệp cảm thấy cậu vẫn còn nhớ đến anh, dù sao hôm qua cậu còn nhấn like câu ‘một người yêu cũ đủ tư cách thì nên giống như là người đã chết vậy’, bình nước giữ nhiệt này có chút xấu hổ á, rất mất mặt.
Nghĩ đến đây Khuyết Nhiễm Thu trả lời Tiểu Viên: “Không có, tôi chỉ là quen tiết kiệm.”
Thượng Quan Diệp nghe vậy rất bình tĩnh chuyển dời ánh mắt của mình, lại đánh giá trang trí trong nhà Khuất Nhiễm Thu, nhưng không có nhìn thấy thứ mà anh muốn thấy.
Mà Tiểu Viên tiếp tục hỏi: “Bây giờ trên mạng vẫn luôn đồn rằng hai người đã kết hôn rồi, không biết đây là có phải là thật?”
Khuyết Nhiễm Thu trầm mặc một chút, không biết nên trả lời thế nào, trả lời là kết hôn rồi hay là chưa kết hôn đều làm cho cậu có chút rối rắm.
Thượng Quan Diệp lại không có rối rắm như cậu, ‘ừm’ một tiếng , cho một đáp án chắc chắn.
Nhưng Tiểu Viên vẫn còn có chút không xác định, vì thế hỏi lại lần nữa: “Thượng Quan lão sư ý của anh là thật sao?”
Thượng Quan Diệp lại ừm một tiếng, “Cô không nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn mà hôm qua tôi đăng lên sao?”
Fan only của Thượng Quan Diệp nghe thấy câu này của anh, trái tim tan nát, giấy chứng nhận kết hôn đó còn thật là do anh đăng, sao lại có thể như vậy?
Thượng Quan Diệp à Thượng Quan Diệp anh sao lại nghĩ không thông mà kết hôn với Khuyết Nhiễm Thu thế, anh đây là tự dâng đến cửa cho cậu ta hút máu.
Mà fan CP trong phòng phát sóng trực tiếp đều sắp phát điên rồi, xác nhận không phải là bị hack nick, thật sự là quá tốt rồi, ai mà ngờ được CP vốn cho rằng đã BE đột nhiên lại nhảy ra kết cục HE, bọn họ thật sự là fan CP hạng phúc nhất!
Tiểu Viên lại hỏi: “Có thể nói một chút quá trình hai người yêu đương không?”
Thượng Quan Diệp nghe thấy câu này nhìn về phía Khuyết Nhiễm Thu, Khuyết Nhiễm Thu nhìn Tiểu Viên nói: “Cái này là bí mật.”
Tiểu Viên tiếc nuối thở dài, sau đó nói: “Được rồi, vậy tôi không thăm dò bí mật giữa hai người nữa.”
“Khuyết lão sư ngày thường cậu xưng hô với Thượng Quan lão sư thế nào?”
Khuyết Nhiễm Thu nghe Tiểu Viên hỏi vây, mặt khẽ đỏ lên, sau đó cả lời: “Thượng Quan Diệp hoặc là anh.”
Tiểu Viên nhìn dáng vẻ đỏ mặt của Khuyết Nhiễm Thu, có chút nghi hoặc nói: “Thật sự chỉ có hai xưng hô này thôi sao?”
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng hỏi: “Thật sự chưa từng gọi là chồng sao?”
Khuyết Nhiễm Thu không hề có cảm giác tội lỗi khi nói dối, ‘ừm’ một tiếng.
Tiểu Viên lại nhìn Thượng Quan Diệp, sau đó hỏi: “Thượng Quan lão sư cậu ấy nói có đúng không?”
Thượng Quan Diệp nghe vậy quay đầu nhìn Khuyết Nhiễm Thu nói: “Khuyết lão sư em cảm thấy anh nên trả lời thế nào?”
Khuất Nhiễm Thu nghe anh gọi mình là Khuyết lão sư, mặt đỏ lên, làm gì lại gọi cậu là Khuyết lão sư, xấu hổ lắm?
Khuyết Nhiễm Thu không khỏi nhìn Thượng Quan Diệp u oán nói: “Anh nói xem?”
Thượng Quan Diệp nhìn ống kính trả lời: “Em ấy nói đều đúng hết.”
Tiểu Viên che miệng cười cười, sau đó nói: “Thượng Quan lão sưu anh nếu như bị uy hϊếp, thì chớp chớp mắt.”
Thượng Quan Diệp nói: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”
Tiểu Viên cười cười, rồi nói: “Chúng ta tiếp tục chủ đề tiếp theo.”
“Khuyết lão sư, cậu tại sao lại tham gia chương trình của chúng tôi?”
Khuyết Nhiễm Thu nghe vậy cười cười nói: “Tôi nói là bị ba mẹ ép, mọi người có tin không?”
Tiểu Viên lắc đầu, vừa nãy hai người hỗ động ngọt ngào như vậy, nói bị cha mẹ ép, cô mới không tin.
“Khuyết lão sư cậu thật là biết nói đùa.”
Khuyết Nhiễm Thu nhún vai: “Tôi thật sự không có nói đùa, lời tôi nói đều là thật.”
Tiểu Viên gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, lời cậu nói đều là thật.”
Nói xong lại nhìn Thượng Quan Diệp, hỏi: “Thượng Quan lão sư anh thì sao?”
Thượng Quan Diệp hỏi một đằng đáp một nẻo: “Không có ai có thể ép bách tôi.”
Tiểu Viên nghe vậy hai mắt sáng lên, ánh mắt không ngừng đảo qua Khuyết Nhiễm Thu và Thượng Quan Diệp, Khuyết Nhiễm Thu vị cô nhìn đến phát lạnh, sau đó Tiểu Viên hỏi: “Khuyết lão sư cậu có muốn nói gì với khán giả không?”
Khuyết Nhiễm Thu nghĩ nghĩ nói: “Hai chúng tôi bình thường ở chung rất bình đạm, không có gì để gặm, tốt nhất là đừng có gặm đường của chúng tôi.”
Thượng Quan Diệp lập tức nói: “Đừng nghe em ấy.”
Khuyết Nhiễm Thu nghe anh nói vậy, theo bản năng nói: “Anh trước đây không phải là như vậy.”
Nói đến đây cậu cảm giác được mình đã có chút lỡ lời, liền không nói nữa.
Tiểu Viên vội vàng hỏi: “Vậy Thượng Quan lão sư hẳn là nên thế nào.”
Khuyết Nhiễm Thu trả lời: “Hẳn là nói tôi nói đều đúng.”
Tiểu Viên cười ha ha: “Nhưng hai người thật sự có rất nhiều đường để gặp.”
Khuyết Nhiễm Thu không trả lời, mà nhìn lòng bàn tay mình xuất thần, cậu bây giờ có thể chắc chắn, Thượng Quan Diệp ngồi bên cạnh cậu chính là nhân vật trong sách, người đó không có xuyên qua đây với cậu, dù sao ở sau hậu trường hai người họ tranh phong ai cũng không nhường ai, Thượng Quan Diệp không thể nói những lời ái muội như vậy.
Cậu đột nhiên có chút tiếc nuối, tiếc nuối không thể gặp mặt anh lần cuối.
Khuyết Nhiễm Thu có chút hối hận rồi, nhưng lại cảm thấy có thể để là vận mệnh, cậu và Thượng Quan Diệp vĩnh viễn không có khả năng, giống như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
Thượng Quan Diệp ngồi một bên nhìn sự thương cảm trong mắt Khuyết Nhiễm Thu, không rõ cậu làm sao, có chút nghi hoặc nhìn cậu.
Khuyết Nhiễm Thu nhìn gương mặt của anh, có chút hoảng hốt, thực sự đến bây giờ cậu cũng có chút không phân biệt rõ được, đây rốt cuộc là giấc mơ hay là cậu thật sự xuyên qua rồi.
Sau đó Tiểu Viên lại tiếp tục hỏi thêm vài câu, cậu đều hứng thú bừng bừng trả lời từng câu, rất nhanh Tiểu Viên đã hỏi xong các câu hỏi, vì thế chuẩn bị kết thúc ghi hình hôm nay: “Cảm ơn sự phối hợp của hai vị lão sư, ghi hình hôm nay đến đây là kết thúc.”
Khuyết Nhiễm Thu nghe vậy cũng tháo thiết bị trên người mình xuống, chính vào lúc này trong tay nghe của Tiểu Viên truyền đến giọng nói của đạo diễn, sau đó cô mới nhìn Khuyết Nhiễm Thu và Thượng Quan Diệp nói: “Thật xin lỗi, hai vị lão sư, đạo diễn vừa nói cảnh quay trước đó quá ít, không đủ làm nội dung trailer, có thể quay những phòng khác không?”
Khuyết Nhiễm Thu nghĩ nghĩ cung không có gì mà không cho người khác nhìn thấy, vì thế gật đầu.
Sau đó cậu đứng lên giới thiệu nhà mình cho tổ chương trình.
Căn nhà hiện tại cậu đang ở có 130m2, diện tích rất lớn, trang trí cũng rất tinh xảo, cậu dẫn tổ chương trình đến thư phòng của cậu trước, sau đó chuẩn bị đến phòng ngủ của cậu.
Chỉ có điều cậu đột nhiên nhớ ra trên giường cậu có đặt một con thú bông hình thỏ, con thú bông đó mặc dù cũng là đồ người yêu cũ tặng cho cậu, nhưng lại có ý nghĩa rất đặc biệt với cậu.
Cậu còn nhớ lúc cậu 12 tuổi tham gia xong tang lễ của ba mẹ, liền đi lại lung tung trên đường phố, nhìn thấy người khác đều có ba mẹ, cậu không có, vì thế ngồi trên đường lớn khóc lên.
Đúng lúc bị Thượng Quan Diệp nhìn thấy, lúc đó bọn họ còn chưa quen biết nhau, Thượng Quan Diệp nói cậu khóc giống như con thú bông hình thỏ trong tay anh, cho nên tặng con thú bông hình thỏ này cho cậu.
Cậu lúc đó cảm thấy Thượng Quan Diệp có chút không biết nói chuyện, nhưng lại cảm thấy rất ấm áp, nên đã giữ lại con thú bông hình thỏ này
Mỗi tối đi ngủ đều ở cùng cậu.
Sau đó cậu mới biết con thú bông hình thỏ này mà món quà cuối cùng mà mẹ Thượng Quan Diệp tặng cho anh.
Có điều kiếp này mẹ Thượng Quan Diệp vẫn còn sống, nghĩ đến đây cậu đột nhiên cảm thấy tác giả cuốn đồng nhân văn này còn rất tốt, để cho nhân sinh hai người họ đều viên mãn.
Nhưng cậu và Thượng Quan Diệp là không có khả năng.
Giữa hai người xảy ra quá nhiều nhiều chuyện, có quá nhiều tranh cãi, phân phân hợp hợp rất nhiều lần, nếu còn tái hợp chỉ là giẫm lên vết xe đổ tra tấn lẫn nhau thôi, còn nữa cậu cũng không qua được cái rào cản đó.
Khuyết Nhiễm Thu nghĩ đến đây liền thở dài, cũng quên mất ngăn người quay phim đi vào phòng ngủ của cậu, con thú bông hình thỏ trên đầu giường đó cũng tiến vào tầm mắt của mọi người.
Khuyết Nhiễm Thu có chút xấu hổ, cảm thấy vả mặt đến quá nhanh, cậu hôm qua không nên nhấn like cái gì mà ‘người yêu cũ đủ tư cách thì nên giống người chết’, làm cho hôm nay có chút không xuống được khỏi bậc thang được.
Sau đó Khuyết Nhiễm Thu sáp lại gần tai Thượng Quan Diệp, nhỏ giọng giải thích: “Anh hiểu mà, không có nó tôi sẽ gặp ác mộng.”
Thượng Quan Diệp nghe thấy Khuyết Nhiễm Thu sáp lại gần tai anh giải thích liền hỏi: “Tại sao phải giải thích?”
Giọng nói của Thượng Quan Diệp không lớn, Tiểu Viên và người quay phim không nghe thấy, nhưng cảnh hai người thì thầm to nhỏ đã được quay lại, người quay phim cố ý để cho Khuyết Nhiễm Thu hiệu ứng hai tai đỏ lên.
Khuyết Nhiễm Thu nhìn thấy ống kính của người quay phim chĩa thẳng vào mình, mới phát hiện cậu và Thượng Quan Diệp cách rất gần, nhìn vô cùng ái muội, vì thế vội vàng lùi về sau một bước.
Thượng Quan Diệp nhìn Khuyết Nhiễm Thu một cái, ánh mắt có chút ý vị thâm trường, Khuyết Nhiễm Thu bị nhìn có chút hoảng loạn, không khỏi lùi về sau một bước.
Thượng Quan Diệp tiến lên một bước, thấp giọng hỏi: “Sao lại không nói gì?”
Khuyết Nhiễm Thu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp phun lên tai cậu, làm cho cậu không khỏi nhớ đến trước đây, Thượng Quan Diệp luôn thích từ phía sau ôm lấy cậu cắn lên vành tai cậu hỏi cậu vài chuyện làm cho cậu xấu hổ, cậu không trả lời, Thượng Quan Diệp sẽ cố ý hỏi cậu: “Sao lại không nói gì?”, còn dùng ngón tay vuốt vẻ môi cậu.
Lúc đó cậu căn bản không nói ra được, vì thế chỉ có thể căm phẫn cắn lên ngón tay Thượng Quan Diệp.
Đúng lúc này Tiểu Viên cũng lên tiếng, giải vây cho Khuyết Nhiễm Thu, nhưng nghe thấy câu hỏi của cô là: “Khuyết lão sư, tôi nhớ những năm ghi hình trước đó, thú bông hình thỏ này thường xuyên xuất hiện.”
“Tôi có thể hỏi một chút con thú bông hình thỏ này là ai tặng không?”
Khuyết Nhiễm Thu do dự một chút, cậu sợ cậu nói xong, Tiểu Viên lại nói những câu làm cậu khó xử, ví dụ ‘cậu và Thượng Quan lão sư thật là ân ái’, cậu một chút cũng không muốn nghe thấy lời nói như vậy, nói thật, nếu như có thê, cậu thật sự hy vọng cả đời này sẽ không qua lại với Thượng Quan Diệp nữa.
Cậu không muốn tiếp xúc với người đã phản bội tình cảm của bọn họ, anh rõ ràng biết cậu nhóm nhạc bọn họ đã trả giá bao nhiêu tâm huyết và nỗ lực, lại ủng hộ giải tán nhóm, cậu cảm thấy cậu phải chịu hai lần phản bội nặng nề của tình bạn và tình yêu.
Đương nhiên trừ chuyện này ra, giữa hai người còn có những ngăn cách khác, xuyên đến đây kết hôn với Thượng Quan Diệp, đã đủ làm cho cậu đau lòng rồi, nếu như Tiểu Viên còn chúc phúc hai người họ, cậu càng đau lòng hơn.
Nghĩ đến đây cậu liền trả lời: “Không thể.”
Nói xong còn len lén liếc nhìn Thượng Quan Diệp đứng bên cạnh cậu, cảnh cáo anh không được nói.
Thượng Quan Diệp nghe lời dựa lên tủ quần áo không nói gì, mà Tiểu Viên cũng đột nhiên lên tiếng: “Tôi hiểu rồi.”
Khuyết Nhiễm Thu nghe xong có chút mờ mịt, không hiểu cô hiểu cái gì, người quay phim lại vào lúc này cho cậu một cái hiệu ứng.
Sau đó Tiểu Viên nghe thấy tiếng đạo diễn truyền đến trong tai nghe, sau đó nói với Khuyết Nhiễm Thu và Thượng Quan Diệp: “Hai vị lão sư, ghi hình hôm nay đến đây là hoàn toàn kết thúc, chúng tôi không làm phiền hai vị lão sư nữa, tạm biệt.”
Khuyết Nhiễm Thu nghe vậy mới lộ ra tia cười mỉm, sau đó vẫy vẫy tay với hai người, người trong phòng phát sóng trực tiếp ào ào bình luận: “Tổ quay phim đi rồi Khuyết Nhiễm Thu cuối cùng cũng cười, dáng vẻ bị ép sao tác vừa nãy thật đáng yêu.”
“Thu Thu mấy năm rồi chưa có ghi hình, ở trước ống kính suy cho cùng cũng có chút gò bó, nhưng vẫn có thể thân thân mật mật với chồng.’
“Haizz, tác tiếc không nhìn thấy dáng vẻ thân mật ngọt ngào của hai người.”
“Đợi chương trình ghi hình xong, có thể nhìn thấy rồi.”
Đợi sau khi tắt phòng phát sóng trực tiếp, có vài người chạy đến siêu thoại thảo luận, mà Khuyết Nhiễm Thu sau khi nhìn thấy tổ quay phim rời đi, có một vài lời muốn nói với Thượng Quan Diệp, vì thế lập tức nói: “Anh trước tiên đừng đi, tôi có lời muốn nói với anh.”
Thượng Quan Diệp nghe vậy mới dừng động tác thay giày lại, nhìn Khuyết Nhiễm Thu nói: “Tôi còn cho rằng em sẽ không chờ được mà đuổi tôi đi.”
Trong lời nói của anh ít nhiều có chút oán giận, một chút cũng không giống khí chất hăng hái của hát chính nhóm nhạc Dawn ngày xưa.
Khuyết Nhiêm Thu bĩu môi nói: “Tôi chỉ đuổi anh có một lần thôi có được không?”
Thượng Quan Diệp trầm giọng nói: “Không phải là một lần, là 3 lần.”
Khuyết Nhiễm Thu có chút mờ mịt, sau đó hỏi: “Lúc nào mà tôi không có nhớ thế?”
Thượng Quan Diệp không muốn nói nhiều về chuyện này, vì thế không trả lời, mà Khuyết Nhiễm Thu cũng nghĩ đến cậu là xuyên đến quyển sách này, thời gian so với khác biệt với thế giới cũ tầm khoảng nữa năm, cậu đối với ký ức cơ thể này có chút mơ hồ, có thể là chuyện xảy ra khoảng thời gian này, vì thế cũng không nói gì.
Cậu bây giờ muốn thảo luận với Thượng Quan Diệp thời điểm ly hôn, nhưng cuối cùng cậu cũng không nói ra miệng, chỉ hỏi: “Anh nghĩ như thế nào.”