Ngay trước mặt là tên tiểu đệ đang ôm bạn gái, chỗ đó còn dính dính lấy nhau phát ra tiếng, nháy mắt máu dồn lên trên.
Lập tức đi ra bắt người.
“Ban ngày ban mặt chúng mày hôn hít cái gì! Sớm muộn gì lão tử cũng sẽ lấy keo dính miệng hai bọn mày lại cho chúng mày dính nhau đủ luôn.”
Hai người bị cưỡng chế tách ra trên mặt đều hiện lên vẻ bối rối, trước kia không phải chưa từng ở chỗ này thân mật, nhưng đây là lần đầu tiên Tạ Ứng phản ứng lớn như vậy.
Anh ta cười gượng hai tiếng: “Ứng ca, chỉ là hôn hôn một chút, hẳn là không thành vấn đề chứ?”
“Làm trò trước mặt trẻ con, mẹ mày không dạy dỗ mày à?”
Tạ Ứng mắng.
Trẻ con?
Trẻ con ở đâu cơ chứ?
Hai người nghi hoặc.
Tạ Ứng lại khí thế bừng bừng đi đến bên kia phòng khách, nhíu mày khẩn trương.
Dùng một chân, trực tiếp đá năm sáu người trên sô pha trượt về trước một đoạn, hồ ly mập mạp cùng vài người khác uống say, ngủ say sưa trực tiếp lăn xuống đất xoay vài vòng.
Mơ mơ màng màng bò dậy.
“Động đất?”
Tạ Ứng đen mặt, thấy trên mặt đất toàn là rác rưởi liền bừng bừng lửa giận.
Nếu để Lục Diên đi vào nhìn thấy cảnh này thì đóa hoa nhỏ của tổ quốc đã bị bọn họ đầu độc rồi.
“Cho chúng mày năm phút, lập tức đem mấy thứ này thu dọn sạch sẽ! Còn có căn phòng kia, cũng lau dọn sạch sẽ cho tao. Chờ lát nữa lão tử dẫn người vào nếu còn có một hạt bụi, tao sẽ đích thân thu thập chúng mày.”
Nói xong liền quay đi.
Mấy người ở phòng khách tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không rõ nguyên do.
“Sao lại thế này?” Mập mạp xoa xoa đôi mắt còn đang buồn ngủ. “Tao đang mơ thấy trên trời rơi xuống rất nhiều tiền, sao lại đánh thức tao?”
Hồ ly đứng dậy rút điếu thuốc ra định hút cho tỉnh ngủ, nhớ tới câu cuối cùng của Tạ Ứng lại cất điếu thuốc đi.
“Mau chóng dọn dẹp đi, bắng không lát nữa chờ chúng ta chính là dao đấy.”
Tạ Ứng từ trước đến nay nói một là một nói hai là hai, mọi người tuy rằng vẫn nghi hoặc nhưng vẫn sôi nổi đứng dậy động thủ, đem toàn bộ rác nhét vào trong túi.
Chỉ là bọn hắn đi theo Tạ Ứng lâu như vậy, từ trước đến nay anh đối xử với đàn em vô cùng tốt, phòng này tuy rằng là của anh, nhưng các huynh đệ ngày thường coi đây là căn cứ, ăn uống ngủ nghỉ mấy ngày cũng không sao.
Đàn ông thường không mấy sạch sẽ, huống hồ bọn họ còn làm này làm kia, mấy ngày cũng có thể biến phòng thành chuồng heo, trước kia Ứng ca cũng chưa từng nói gì.
Hôm nay mới chỉ đến mức này?
Tại sao lại mang hỏa khí lớn như vậy, không khác ăn phải mìn là bao.
“Chẳng lẽ là mang phụ nữ về?” Xe lớn đột nhiên nói.
Mấy người đều cả kinh.
Tạ Ứng mười lăm tuổi ra đời, đối địch rất tàn nhẫn, đối anh em giúp đỡ không tiếc mạng sống, chỉ là cố tình chưa bao giờ thấy anh đùa giỡn với phụ nữ.
“Mập mạp, mấy người ở cùng Ứng ca lâu nhất, lão đại anh ấy...từng có bạn gái sao?” Một nhóm người tò mò hỏi.
Mập mạp lắc đầu, rầm một tiếng ném chai bia vào thùng rác.
“Chưa thấy qua.”
Chẳng lẽ là sự thật? Vừa rồi không phải lão đại nói chúng ta thu thập cho tốt, anh ấy dẫn người vào sao? Nếu không phải bạn gái, sao phải chú trọng như vậy?”
“Chưa chắc đã đúng.”
Hồ ly lúc này mới mở miệng nói: “Đừng nói bậy, Ứng ca nói dọn dẹp thì dọn dẹp, quản anh ấy dẫn ai vào làm gì, dù sao cũng không phải là trẻ con.”
Nghe vậy mọi người đều cười rộ lên.
Không sai, Tạ Ứng có bộ dáng hung dữ.
Người thường thấy còn sợ hãi chứ đừng nói đến trẻ con.
Trước đây Tạ Ứng từng có kỷ lục, trong vòng một ngày liên tục dọa khóa ba đứa trẻ, mà anh, chỉ đứng tại chỗ không có làm gì.
Mấy người nhanh chóng quét tước, mở cửa sổ để không khí trong phòng bay ra ngoài, phòng khách trở nên giống trong quảng cáo hơn.
Tạ Ứng lúc này mở cửa nhìn thoáng qua, hài lòng gật đầu.
“Đừng có hút thuốc, nếu không thì tao lột da chúng mày.”
Nghe thấy công đạo này, mấy người nhớ tới lời suy đoán vừa rồi, cười nói: “Lão đạo, anh mang ai về đây vậy? Có phải chị dâu ở bên ngoài không?”
Tạ Ứng nhíu mi.
“Mẹ mày đứng đánh rắm! Chờ lát nữa tao khâu miệng mày lại.”
Nói xong liền quay đầu, xoay người thấy người bên ngoài còn ngoan ngoãn nghe lời anh, cô gái nhỏ đứng trên tấm gạch không nhúc nhích, vừa mềm lòng vừa có chút lo lắng.
Trong phòng mấy tên đó đều không phải đèn dầu đã cạn, nếu cô gái nhỏ đi vào, còn không phải là cừu nhập ổ sói sao?
Nghĩ nghĩ, anh đi qua dặn dò một phen: “Chờ lát nữa đi vào đừng sợ, có anh trai bảo vệ em.
Lục Diên cười hì hì gật đầu, lôi kéo tay anh lắc nhẹ.
[Đại ca ca, em có nên chủ động không?]
Tạ Ứng hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm trọng, cầm tay cô bé lần nữa đẩy cửa, đi vào.
Lúc này trong phòng mọi người đều đang thảo luận rốt cuộc Tạ Ứng mang theo nhân vật lớn nào đến đây, vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng mở cửa, động tác nhất trí mà quay đầu nhìn lại.
Còn chưa thấy rõ người trước mắt đã buột miệng thốt ra rắm cầu vồng.
“Lão đại, chị dâu lớn lên thật...”
Nói được một nửa, thấy bên cạnh Tạ Ứng không có ai.
Sau đó ánh mắt đồng loạt hạ xuống.
Nhìn thấy một đứa bé giống như cục bột nhỏ túm lấy vạt áo Tạ Ứng, nhút nhát sợ sệt ở phía sau anh, lộ ra đôi mắt to tròn ngập nước nhìn bọn họ.
Toàn thể há hốc mồm.
“Ta cmn, này là thứ gì?’
“Ngươi từ chỗ nào tới? Lão đại, bắt cóc trẻ con là phạm pháp!”
“Ngươi con mẹ nó vô nghĩa, chúng ta có bao giờ làm việc hợp pháp? Nhưng mà lão đại, em khinh thường nhất bọn buôn người, bọn buôn người đáng chết.”
“Đứa nhỏ bị chúng mày dọa thành cái dạng gì rồi.”
Mấy người tôi một câu anh một câu mà nói.
Gân xanh trên thái dương Tạ Ứng nhảy nhảy.
“Con bé bị mấy cái tên vương bát đản chúng mày dọa rồi! Có thể câm mồm được chưa?”
Mắng một tiếng, xoay người xoa xoa đầu Lục Diên, ngữ khí lập tức trở nên nhẹ nhàng.
“Đừng sợ, bọn họ sẽ không làm gì đâu. Nào tới đây làm quen với mấy tên ngốc đó.”
Thật ra Tiểu Lục Diên không sợ, bởi vì mấy người này đều xuất hiện trong mộng.
Đại ca ca vừa nói như vậy, cô liền nỗ lực lộ ra một nụ cười tươi.
[Mọi người rất tốt.]