Xuyên Sách: Đám Vai Ác Nhãi Con Biết Đọc Tâm

Chương 8

Tạ Ứng nhặt được người ở khu nhà phụ, nghĩ đến trước kia hẳn là cô bé cũng ở khu trung tâm biệt thự bên cạnh liền đem người trở về.

Đứng ở chỗ hôm trước nhặt được người.

“Còn nhớ rõ nhà ở đâu không?” Tạ Ứng trực tiếp hỏi.

Tiểu Lục Diên nhìn xung quanh, nhận ra đây là chỗ mấy hôm trước mình ẩn nấp, cúi đầu không nói lời nào, đôi tay nắm chặt quần áo.

Đại ca ca muốn đưa mình về sao?

Chính cô cũng không biết mẹ mới đã nguôi giận chưa, nếu vẫn còn tức giận, trở về lúc này chắc chắn sẽ bị đuổi ra.

Thấy cô không nói lời nào, Tạ Ứng nhướn mi.

Biểu tình trên mặt không rõ vui buồn.

“Không nhớ rõ?”

Lục Diên vội vàng lắc đầu liên tục múa may đôi tay.

[Đại ca ca, em nhớ rõ! Nhưng mẹ mới nhất định vẫn còn tức giận, em không dám trở về.]

Tạ Ứng nhìn động tác lung tung rối loạn của cô bé khiến anh có chút đau đầu, thấy đứa nhỏ gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi, dứt khoát cầm tay cô ngăn lại.

“Không sao đâu, vậy thì đi đến nhà anh trai, nhà anh trai rất lớn, chỗ ở cũng rất nhiều.”

Lục Diên vui vẻ nhẹ nhõm một phen, ngẩng đầu nhìn Tạ Ứng cười cười.

Gật đầu.

“Được, đây là nhóc tự nguyện đi theo anh...” Tạ Ứng ngoài miệng nói thầm, trong lòng lại có chút đắc ý, lôi kéo Lục Diên đi xuyên qua con đường lát đá, đi một hồi lâu dừng lại trước một biệt thự.

“Về sau nhóc sẽ ở đây.”

Tạ Ứng chỉ vào biệt thự trước mặt.

Lục Diên mở to hai mắt, tò mò đánh giá.

Tuy rằng cô vẫn luôn ở khu bên cạnh, nhưng bởi vì ngày thường mẹ mới không cho cô ra ngoài, xung quanh một người bạn cũng không có, bị đuổi ra khỏi nhà cũng không dám chạy loạn, cho nên vẫn là lần đầu tiên đi đến nơi xa lạ như vậy.

Vẻ mặt mới lạ.

Mẹ mới mỗi ngày đều rất bận rộn, thường xuyên bảo cô nhổ cỏ trong hoa viên, nói ở đây có rất nhiều người lợi hại, nếu như bị phát hiện sân không sạch sẽ, chú cảnh sát sẽ bắt cô đi.

Nơi đại ca ca ở, hoa trong vườn đã khô héo, cỏ dại mọc tràn lan.

So với ở nhà thì khác nhau hoàn toàn.

Tiểu Lục Diên kinh ngạc mà khoa tay múa chân: [Đại ca ca, anh không sợ bị chú cảnh sát bắt đi sao?]

Tạ Ứng không hiểu, chỉ kéo cô bé đi vào bên trong, vừa đi vừa nói: “Nơi này không chỉ có một mình anh ở, anh còn có hai người em trai, nhưng mà bây giờ họ không có ở nhà, về sau em sẽ thấy.”

“Bọn họ đều không tệ lắm, khẳng định cũng sẽ thích em.”

Lục Diên nghiêm túc lắng nghe, gật gật đầu, trong lòng lại có chút nghi hoặc.

Nhà đại ca ca lớn như vậy tại sao lại phải sống trong một căn phòng nhỏ?

Tạ Ứng kéo bàn tay mềm mại của đứa nhỏ , tính toán nên cho cô bé ở phòng nào thì tốt.

Tạ Kỳ đang ở bên ngoài đóng phim, có thể sẽ không quay lại trong thời gian ngắn. Tạ Trường Khâm hiện đang học lớp 11, hôm qua vừa mới cùng giáo viên đi thành phố tham quan trường đại học, mấy ngày nữa mới về.

Dù có tính như vậy cũng không thể để cô bé ở phòng bọn họ được.

Cũng may lúc mua căn nhà này, anh nhìn trúng nơi này nhiều phòng, trừ bỏ một ít phòng của đám tiểu đệ quá xuề xòa, còn có thể tìm được hai phòng, dọn dẹp một chút hẳn là có thể làm phòng cho cô bé.

Vừa lúc mấy anh em đều ở đây, để cho bọn họ dọn dẹp.

Tạ Ứng trong lòng tính toán một phen, lại quên mấy người anh em của anh toàn mấy người thần kinh thô, không đạp hư phòng đã tốt lắm rồi sao có thể dọn dẹp sạch sẽ.

Cũng không nhớ tới, khi mình rời đi, phòng khách còn có bộ dáng kinh hãi như thế nào.

Cho nên lúc anh kéo Lục Diên đẩy cửa ra liền nhìn thấy bảy tám tên tiểu đệ, nằm tứ tung ngang dọc trên sô pha, tàn thuốc cùng đồ ăn vặt rơi đầy đấy, một mảnh chướng khí mù mịt.

Thậm chí còn có một đôi tình nhân, dựa vào bên cạnh TV đánh ba, cả người Tạ Ứng thiếu chút nữa trực tiếp từ mặt đất nhảy dựng lên.

“Đm!”

Trước tiên nhanh chóng che mắt Lục Diên.

Phanh!

Hung hăng đóng cửa lại.

Mang Lục Diên bước nhanh sang bên cạnh giống như lo lắng không khí ô nhiễm bên trong sẽ làm hư cô bé, cả khuôn mặt căng chặt.

“Thấy cái gì?” Anh buông tay che mặt Lục Diên ra, khẩn trương hỏi.

Lục Diên nghiêng đầu.

Vừa rồi cửa vừa mới mở ra, cô cái gì cũng chưa nhìn thấy đã bị che lại.

Vì thế liền lắc đầu.

Tạ Ứng thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong lòng “thân thiết” mắng hai người kia đến mức hộc máu.

Nếu cô bé có suy nghĩ gì, nhất định là do bọn họ!

Ngữ khí lại thập phần ôn hòa nói chuyện: “Em ở chỗ này chờ một lát, anh trai vào bên trong dọn dẹp, sau đó lại ra đón em, em đừng chạy loạn, ngoan ngoãn đứng ở đây.”

Sau đó tùy tiện chỉ tay vào một miếng gạch dưới đất.

Lục Diên lập tức tiến lên một bước, hai chân khép lại, ngoan ngoãn đứng trên miếng gạch kia.

“Thật ngoan.”

Tạ Ứng khen một câu, lần nữa xoay người mở cửa, quay đầu xác nhận Lục Diên vẫn còn đứng tại chỗ không rời đi, sắc mặt mới trầm xuống khí thế giống như muốn đem cửa dỡ xuống, đẩy cửa ra.