Động Động Yêu: [Đúng thế, Thủy Thủy, tay ngươi đau lắm không? Chúng ta tới thiền viện phía trước, tìm sa di xin chút thuốc thoa đi, rồi chạy ra sau núi nữa.] Còn phải giành bản đồ kho báu!
Lý Nhược Thủy: [Được!]
Vốn dĩ Trường Ninh Vương phi đang nói chuyện phiếm với em gái trong sảnh, nghe xong chuyện này, bà lo lắng, con dâu tương lai của mình bị bỏng sao? Thế là bà vội ngẩng đầu nháy mắt ra hiệu cho con trai.
Tư Vân Tranh cũng sốt ruột, thầm nghĩ, sao diễn kịch đến nỗi tự làm mình bỏng rồi? Hắn cũng nhận được ánh mắt của mẹ, vội vã chạy ra ngoài. Ai ngờ em họ Tiết Nhược Tuyết cũng chạy theo, “Biểu ca, ngươi đi đâu thế, đợi Tuyết Nhi với.”
Sau đó, hai anh em họ và Lý Nhược Thủy gặp nhau trong ở bụi trúc tía ở ngay ngoài cửa sảnh. Lý Nhược Thủy lập tức chú ý tới Tiết Nhược Tuyết trắng nõn nà xinh đẹp kia: [Động Động Yêu, đó là ai thế?] Nàng đã gặp hết tất cả những tiểu thư trong thượng kinh, thậm chí là gặp công chúa trong cung rồi mà chưa gặp cô nương này bao giờ.
Động Động Yêu: [Đây là em họ của hôn phu nhà ngươi!]
Hai mắt Lý Nhược Thủy sáng lên: [Là em họ mà ta nghĩ đến sao? Là thanh mai trúc mã với anh họ, nhất quyết phải lấy anh họ cho bằng được? Nếu ta đến đó, Tư Vân Tranh nói chuyện hắn phải cưới ta chỉ là do làm theo lệnh của cha mẹ, có thể để vị trí thế tử phi cho ta, nhưng lòng thì dành cho em họ?]
Động Động Yêu: [Ta đã bảo là bình thường ngươi bớt đọc tiểu thuyết lại đi, hôn phu của ngươi là lối thoát cuối cùng của nàng ta, nàng ta giành thái tử với Băng muội, dù không thành thái tử phi thì nàng ta vẫn còn hoàng tử khác, hôn phu của ngươi chỉ là thế tử thôi.]
Lý Nhược Thủy: [Tiểu cô nương này biết phấn đấu thật đấy, tốt lắm, nhưng tại sao nàng lại có tư cách chê hôn phu của ta chứ? Hôn phu của ta có gì không tốt? Ngươi nhìn đi, khí chất lạnh lùng cao quý đó có xuất sắc không? Mặt đẹp trai không? Hơn nữa, gia đình sạch sẽ, không có thϊếp thất gì cả, gả cho hắn chẳng hề có em chồng gì cả!]
Động Động Yêu nghiêm túc nói thật: [Sức khỏe có vấn đề.]
Tư Vân Tranh cảm thấy rất may mắn vì hắn là thế tử, không nằm trong phạm vi của em họ, nhưng nếu Thủy muội muội đã biết mình tốt thì sao còn muốn từ hôn? Chẳng lẽ mình không quan trọng bằng giá trị nhân vật phản diện sao?
“Biểu ca, tỷ tỷ này là?” Bỗng nhiên anh họ vội vã chạy đi, tới đây thì chợt dừng lại, nhìn cô nương này bằng ánh mắt là lạ, nàng ta có thể đoán được kha khá.
Lý Nhược Thủy: [Sao lại là loli nữa?]
Động Động Yêu: [Giọng loli thật, so với nàng ta, Ô Nguyệt Nguyệt nói chuyện đáng yêu hơn.]
Trường Ninh Vương phi đang ngồi nói chuyện với em gái mình một cách thân phận, định mời bọn họ tới Vương phủ thì chợt nghe thấy tiếng nói của Động Động Yêu, dù là thật hay giả, bà vẫn không nói ra.
Tuy em gái và cháu gái thân thiết với bọn họ nhưng sao có thể thân bằng con mình được, nhất là sau khi nghe Lý Nhược Thủy bênh vực con mình, bà càng yêu thích đứa con dâu này hơn. Tuy Lý Nhược Thủy chỉ muốn từ hôn nhưng đó là do tìm giá trị nhân vật phản diện gì đó! Thật ra lòng Lý Nhược Thủy vẫn thích con mình thôi.
Nhưng hóa ra loli là người có giọng nói như Tuyết Nhi, thảo nào khi mình nghe Tuyết Nhi nói chuyện, lại thấy hơi là lạ.
Tiếng nói của Lý Nhược Thủy vẫn còn vang lên ở bên ngoài: [Lạ thật, sao đàn ông lại thích kiểu này nhỉ? Bọn họ không hiểu sao?]
Động Động Yêu đề nghị: [Thủy Thủy, hay là người cũng điệu chảy nước đi, so với em gái này, thế nào?]
Tư Vân Tranh tỏ vẻ hắn không thích nàng như thế, cũng sợ Lý Nhược Thủy nói chuyện với giọng điệu này nên vội lên tiếng, “Nhược Thủy muội muội, tay nàng sao thế?”
Ánh mắt lo lắng kia là thật, lòng hắn cũng bắt đầu giận Lục Băng Lạc, nàng ấy không phối hợp với Lý Nhược Thủy sao? Sao lại làm Lý Nhược Thủy bị thương?