Tư Vân Tranh rất ấm ức! Nhưng hoàn cảnh này không phù hợp để nói chuyện gia trị nhân vật phản diện gì đó với mẫu thân, hắn chỉ đành thì thầm, “Mẫu phi, ngài nói nhỏ chút, đừng khiến Nhược Thủy muội muội biết chúng ta có thể nghe được tiếng lòng của nàng.”
Lúc này, Trường Ninh Vương phi mới dừng lại, nhưng nhìn ánh mắt con mình vẫn có hơi trách móc.
Tư Vân Tranh có vẻ hậm hực trong suốt dọc đường đi, vào miếu rồi, sau khi thắp hương xong thì vội vã đi tìm người nhà. Ai ngờ Tư Vân Tranh lại kéo bà, “Mẫu phi, con có chuyện muốn nói với ngài.”
Vốn dĩ Trường Ninh Vương phi muốn mặc kệ con mình nhưng Tư Vân Tranh lại nói, “Liên quan tới Thủy muội muội.”
Lúc này Trường Ninh Vương phi mới đi theo hắn tới một căn phòng ăn bí mật trong con đường nhỏ ở sâu trong thiền viện. Tư Vân Tranh kể chuyện tiếng lòng của Lý Nhược Thủy cho Trường Ninh Vương phi nghe, trước mắt, ngoài nam nữ chính và nam phụ, mẹ hắn là trưởng bối đầu tiên có thể nghe được tiếng lòng của Lý Nhược Thủy. L
Bây giờ bọn họ cũng không biết sau này còn bao nhiêu người có thể nghe được, khi Tư Vân Tranh nghĩ tới chuyện này, hắn chỉ thấy đau đầu.
Sau khi Trường Ninh Vương phi nghe hắn nói, bà có vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn không hiểu, “Các con cứ để mọi chuyện xảy ra như thế không thấy bất lịch sự à? Các con nghe được tiếng lòng của Lý cô nương mà không nói cho người ta biết, có khác gì mấy tên nghe lén rình rập?”
Tư Vân Tranh thở dài, “Bọn con cũng muốn nói cho nàng biết, nhưng không biết rõ là yêu ma quỷ quái gì đang nói chuyện với nàng, sợ là sau khi nói rồi nó sẽ biết, khi đó nó mà chạy, chẳng biết Thủy muội muội có còn sống được hay không.”
Vì còn cả giá trị nhân vật phản diện gì mà.
Hơn nữa, sau khi nói xong, Thủy muội muội làm sao tìm được giá trị nhân vật phản diện? Chẳng bằng mọi người cùng diễn kịch với nàng.
“Cũng đúng.” Trường Ninh Vương phi gật đầu, bà cũng không còn cách nào khác, nhưng vẫn nói rõ, “Ta thật sự thích cô gái này, các ngươi đừng lập kế hoạch để ta làm mẹ chồng ác đấy nhé.”
Bà vừa nói xong, có tiếng nha hoàn vang lên ở bên ngoài, “Vương phi, Tiết phu nhân và Tiết cô nương tới rồi, bọn họ đang tìm ngài.”
Nói tới Tiết phu nhân này, bà ta là em gái ruột của Trường Ninh Vương phi, lấy nhị công tử nhà họ Tiết ở thế gia Lũng Tây.
Khi nhị công tử còn trẻ, tài hoa hơn người, tuấn tú tao nhã, có thể nói là thanh niên tài tuấn nhất Lũng Tây. Ai ngờ trời ghen tị với người tài, trong một lần cưỡi ngựa dạo chơi ngoài thành, ông ta ngã ngựa tàn phế, thế là sau này chỉ có thể nằm chịu bệnh tật ốm đau trên giường.
Tất nhiên là Trường Ninh Vương phi cũng rất thương người em gái đã gả cho ông ta. Lần này em gái về kinh thăm hỏi, bà cũng định đưa hai mẹ con về phủ ở một thời gian, thậm chí đã gọi người hầu dọn sân rồi.
Sau khi nghe xong, bà vội dẫn con mình tới gặp dì và em họ của hắn.
Đoàn người lại chầm chậm rời khỏi phòng, khi đi đến một sảnh nhỏ sạch sẽ, đã thấy một người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp, mặc áo gấm đứng chờ sẵn ở đó. Người đứng cạnh bà ta là một cô gái xinh đẹp – là con gái của Tiết phu nhân, tên là Tiết Nhược Tuyết.
Chị em ruột gặp nhau, bọn họ mừng rỡ khôn xiết biết bao nhiêu, không cần nói cũng biết. Nhưng lòng Tư Vân Tranh chỉ để ý đến bản đồ kho báu và việc làm sao tìm giá trị nhân vật phản diện thay Lý Nhược Thủy, nên không để ý tới người em họ này cho lắm.
Ngay khi hắn sốt ruột muốn tới trai đường, lại có tiếng nói của Động Động Yêu vang lên bên ngoài: [Tiếc thật, vừa rồi Thủy Thủy phát huy ở trai đường tốt như thế mà mẹ chồng tương lai của ngươi lại không có ở đó, nếu không thì chắc chắn đã có thể từ hôn rồi.”
Lý Nhược Thủy cũng biết hôm nay mình phát huy rất tốt: [Đúng thế, uổng công ta diễn lâu như vậy, hại ta kích động bỏng cả tay. Nhưng may mà Băng muội không bao giờ làm ta thất vọng, lần này ta thu được 1000 giá trị nhân vật phản diện, đây là lần đầu tiên chúng ta kiếm được nhiều như thế, trước giờ chưa từng có.”