Chắc chắn bọn họ sẽ không phải nhóm người thắp hương đầu tiên, nhìn cả kinh thành này, ai mà không phải người quan to quyền quý? Nhưng nếu đi sớm, thắp hương sớm thì cũng có thể tỏ rõ lòng thành tâm, thế nên Lý Nhược Thủy đang giãy đành đạch không muốn ngủ vừa mới nhắm mắt lại, đã bị đánh thức, rửa mặt chải đầu.
Nếu đến miếu thắp hương thì sáng sớm phải tắm rửa sạch sẽ, khi xe ngựa của bọn họ ra khỏi thành, đi được hai dặm đường, tới chân núi miếu Quan Âm thì đã có rất nhiều xe ngựa đỗ ở đó rồi.
Trong miếu Quan Âm này từng có Thái thượng hoàng đi tu nên không thể đánh đồng với những miếu thờ khác được, cũng vì thế nên khi thắp hương, mọi người đều chen chúc vào đây.
Những phu nhân tiểu thư thường ngày nũng nịu, yêu kiều không đi được nửa đoạn đường đều phải xuống xe ngựa, gọi nha hoàn và bà vυ' đỡ lấy, bước lên thềm đá lên miếu với vẻ thành kính.
Lúc này, nắng sớm phía đông chiếu tới, ánh sáng xanh nhạt ngày chớm xuân chiếu rọi để lại những vệt sáng loang lổ rót đầy trên thềm đá. Tiếng chim truyền đến từ khe núi nơi có sương mù, khiến Lý Nhược Thủy đang buồn ngủ cũng thấy tỉnh táo hơn một chút.
Tối qua nàng hỏi thăm thông tin từ Động Động Yêu, dù mình ở thế giới này bao lâu, nếu mình có thể về được thì khoảng thời gian này chỉ như một giấc mộng hoàng lương, thế nên nàng không cần phải lo lắng đến cha mẹ.
Chỉ là một buổi tối với bọn họ thôi.
Chỉ trong chớp mắt đó, nàng thật sự rất muốn có đủ giá trị nhân vật phản diện để nhận túi quà lớn về nhà, nhưng tình tiết cốt truyện tiến triển quá chậm. Hơn nữa, đã mấy ngày rồi thái tử không xuất hiện, nàng và Động Động Yêu rất nghi ngờ có thể Tư Vân Linh đã lén lút tới Giang Nam cùng Tuyết Khanh Dực rồi.
Còn cả bữa tiệc ở phủ công chúa Vĩnh Yên kia nữa, nàng không thấy Triệu Ngọc Hoa đâu, có khi nàng ta đã bị giam lỏng rồi! Nghĩ vậy, nàng thấy thái tử cũng khá lợi hại, chắc là hắn ta tìm được manh mối Triệu Vương tạo phản rồi?
Chỉ có một con đường núi nhỏ hẹp gập ghềnh duy nhất lên miếu Quan Âm, đây là chốn Phật môn thanh tịnh, chú ý yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng, nàng cũng không thể mặt dày nói chuyện với Lý Nhữ Lan được nên đành thương lượng với Động Động Yêu, xem nên gặp Lục Băng Lạc trên núi ra sao, nghĩ cách tìm giá trị nhân vật phản diện.
Với địa vị trước đây của Lục Băng Lạc, nàng sẽ không bao giờ được bà nội dẫn tới đây nhưng sau khi Lục Bảo Quyên làm trò cười như thế, nghe nói ngay cả Lục phu nhân cũng bị cấm túc.
Thế thì Lục lão thái quân chỉ có thể dẫn Lục Băng Lạc tới đây.
Bỗng nhiên nàng chủ động phấn đấu như thế khiến Động Động Yêu vui vẻ không thôi: [Thủy Thủy, ta cảm động quá, ta vui quá.]
[Đừng cảm động quá sớm, thường thì trong tiểu thuyết cổ đại, vào miếu rồi sẽ xảy ra chuyện gì đó. Ngươi nói trước đi, ở đây có tình tiết cốt truyện hay không?] Lý Nhược Thủy cảm thấy Động Động Yêu vui sớm quá.
Động Động Yêu lập tức rà soát, chẳng bao lâu sau, nó đã có kết quả, nó kích động reo lên: [Ôi, Thủy Thủy, hôm nay có tình tiết quan trọng đấy. Có hai nữ phụ là vật hy sinh xuất hiện, ngươi và nàng ta cấu kết cùng làm chuyện xấu, hại Băng muội không còn mặt mũi nào. Băng muội tuyệt vọng muốn nhảy xuống sau núi để tự sát, nhưng rồi lại tìm được cái may trong cái rủi, bất ngờ phát hiện một bản đồ kho báu cho thái thượng hoàng nào đó để lại khi xuất gia tại đây.”
Không ngoài dự đoán của Lý Nhược Thủy, làm sao trong tiểu thuyết cổ đại lại không có bảo vật chứ? Hơn nữa, nó đều thuộc về nữ chính.
[Vật hy sinh nào đấy?]
Động Động Yêu: [Con gái của Quang Lộc Tự Khanh Ô đại nhân, gần đây cô cô của nàng ta là Ngọc phi đang được sủng ái lắm đấy.]
Lý Nhược Thủy từ chối ngay mà không do dự, nàng không thể chịu được cách nước của Ô Nguyệt Nguyệt kia, trong giọng của nàng ta như có dép lê vậy: [Ta không thích chơi với người đó, ta lấy bản đồ kho báu của Băng muội luôn được không?]