Không thấy Đổng Hạc Nam, cũng không thấy Lục Băng Lạc nên Động Động Yêu không hề nghi ngờ nội dung cốt truyện gặp vấn đề. Khi bọn họ đang nghi ngờ thì chợt thấy những nha hoàn đã đi từ bao giờ, lúc này bọn họ đã quay về, thì thầm vào tai tiểu thư nhà mình chuyện gì đó.
Lý Nhược Thủy lập tức vểnh tai lên nghe ngóng, chỉ nghe người ta nói nhà Lục tướng gia hồ đồ, sự sáng suốt cả đời đã bị hủy hoại trong chốc lát, sao lại muốn đưa một thϊếp thất lên làm vợ cả? Đứa con gái của thϊếp thất kia cũng chả làm vẻ vang cho dòng họ gì cả.
Vậy nên nha hoàn và người đánh xe ngựa của Lục Bảo Quyên mới chạy tới đình nhỏ giữa hồ làm chuyện kia, sau đó bị con gái Đổng Tinh của Vĩnh Yên công chúa phát hiện ra.
Vốn dĩ Đổng Tinh kia dẫn theo hai người chị em tốt lên lầu hai của đình nhỏ giữa hồ để ngắm cảnh mới phát hiện ra.
Lục Bảo Quyên là chủ nên không thoát khỏi tội danh.
Lúc này, Lục Băng Lạc thay quần áo xong lại đi tới chỗ mình, Lý Nhược Thủy và Động Động Yêu chưa kịp nói chuyện tại sao Lục Băng Lạc thoát được kiếp nạn này thì nàng ấy đã nhướng mày, cố nén giận, gằn giọng chất vấn nàng, “Lý cô nương, sao ngươi lại hại ta năm lần bảy lượt như thế?”
“Hả” Lý Nhược Thủy ngơ ngác: [Động Động Yêu, đây là vầng sáng đặc biệt của nhân vật phản diện sao?]
Động Động Yêu thấy 500 giá trị nhân vật phản diện vào túi, nó cười sung sướиɠ: [Vầng sáng rất tốt, chúng ta ngồi không cũng có điểm, Thủy Thủy lại kiếm được 500 giá trị nhân vật phản diện rồi!]
Lý Nhược Thủy: [Tạm thời ta cũng thấy vầng sáng này rất tốt.]
Nhưng Lục Băng Lạc vẫn còn phẫn nộ đứng trước mặt mình, thế là nàng ho khan, “Ngươi đừng có mà đắc ý, lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu!”
Nếu đã có giá trị nhân vật phản diện rồi thì nàng sẽ gánh cái nồi này.
Lục Băng Lạc thầm nghĩ, làm gì dễ mà kiếm được giá trị nhân vật phản diện như thế, rõ ràng là nàng ấy gánh cả ván này mới có những ngày tháng êm đềm cho Lý cô nương. Lục Băng Lạc lẳng lặng thở dài, tiếp tục giữ nguyên vẻ tức giận, “Lần sau? Lần sau ngươi cảm thấy ta còn bỏ qua cho ngươi sao?” Rồi phất tay áo bỏ đi.
Lý Nhược Thủy nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng kia: [Ta là nhân vật phản diện, nàng ấy là nhân vậy chính, nhưng ta thấy thương kiểu em gái như thế này, nhưng bọn ta lại như chim trên trời, cá dưới biển, ôi.]
Nghe thế, Lục Băng Lạc lập tức cảm nhận được ánh nhìn sắc bén như đao bắn ra từ đình nhỏ ở đối diện, nàng ấy muốn kêu oan, không cần nghĩ cũng biết là Tư Vân Tranh rồi.
Cuộc sống quá khó khăn.
Nói tới Lục Bảo Quyên, khó khăn lắm ả mới được đến phủ Vĩnh Yên công chúa do hưởng được chút hào quang từ Lục Băng Lạc, vốn dĩ ả muốn mượn cơ hội này phá hủy thanh danh của Lục Băng Lạc, để mình có thể thay thế chỗ của Lục Băng Lạc, nhưng chẳng biết là kế hoạch gặp vấn đề ở chỗ nào, cuối cùng tên đánh xa ngựa và nha hoàn của ả lại ngủ chung.
Về phủ, vốn dĩ ả định xử tử bọn họ, không ngờ nha hoàn kia vừa kêu oan vừa nôn. Thế là Lý Nhược Thủy về tới nhà, cũng đã nghe nói nha hoàn này mang thai được một tháng rồi, cha của đứa bé chính là tên đánh xe ngựa kia.
Chó ngáp phải ruồi thật sự.
Lý Nhược Thủy còn muốn nghe đoạn tiếp theo của chuyện nhà người ta, nhưng Kim Ngân Mỹ Ngọc lại ép nàng đi ngủ, “Cô nương nên đi nghỉ ngơi sớm đi, đến giờ mẹo một khắc còn dậy đi theo các phu nhân tới miếu Quan Âm ngoài thành dâng hương nữa!”
Giờ mẹo? Chẳng phải đó là năm giờ sau? Đó là thời gian để ngủ, không ngủ mà đi dâng hương gì vậy?
Nhưng nàng không thể quyết định chuyện này được, ngày mười chín tháng hai là ngày sinh của Quan Âm. Bà nội cao tuổi không nên đi xa nên bác cả và mẹ của nàng sẽ dẫn mấy chị nàng đi.