Nhóm Vai Chính Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 3

Lời này khiến Lục Băng Lạc vô thức nhìn xuống nửa thân dưới của Triệu Ngọc Hoa nhưng Lý Nhược Thủy không hề nhận ra.

Động Động Yêu: [Nữ chính tự phá án rồi, nam chính cứu mỹ nhân thế nào đây? Thủy Thủy ngươi không nói thì ta suýt quên mất, ngươi mau đẩy nữ chính một cái đi, đúng lúc nam chính sắp đến kìa, chúng ta phải để hắn nhìn thấy, không thể làm chuyện xấu một cách công khai được.]

Lý Nhược Thủy: [Ta cảm ơn ngươi!]

Lục Băng Lạc vốn đang nhìn chằm chằm vào váy của Triệu Ngọc Hoa thì lại bắt đầu hoang mang, nàng ấy thực sự nghe thấy Lý Nhược Thủy đang ngậm miệng nói chuyện, còn có cả giọng nói mềm mại đáng yêu kia nữa.

Động Động Yêu: [Thủy Thủy ngươi mau ra tay đi, nam chính sắp đến rồi, tốt nhất ngươi nên mắng nàng ta một câu nữa. Nhắc nhở thân thiện, ký chủ, mỗi ngày ngươi sống sẽ tiêu hao 100 điểm bia đỡ đạn, nếu hôm nay ngươi không ra tay, ngày mai ngươi sẽ toi đời đó.]

Lý Nhược Thủy: [Sao không nói sớm! Ta @%##*%&]

Động Động Yêu: [Xin Thủy Thủy bình tĩnh đối xử với đồng đội của mình, chúng ta cùng tồn tại, ngươi không còn thì ta cũng xong đời.]

Lý Nhược Thủy nửa tin nửa ngờ: [Thật không?]

Động Động Yêu: [Ta lừa ngươi thì ta @%##*%&] Nó lặp lại lời Lý Nhược Thủy vừa mắng nó rồi lo lắng hối nàng: [Thủy Thủy mau lên, nam chính bọn họ đến rồi.]

Nó đã mắng như vậy, Lý Nhược Thủy còn có thể không tin sao? [Muội muội mỹ nhân, xin lỗi ngươi, ta chỉ muốn sống thôi.] Vừa buông tay Lục Băng Lạc ra, vừa nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra, biểu cảm cũng thay đổi ngay lập tức: "Lục muội muội, sao muội có thể ăn trộm trâm của quận chúa hả?"

Sau đó nàng căng thẳng nhìn Lục Băng Lạc ngã xuống dưới quầy: [Động Động Yêu, có phải ta hơi nặng tay không? Nữ chính sẽ không gãy xương chứ?]

Bên tai toàn là giọng nói của Lý Nhược Thủy và giọng nói mềm mại đáng yêu kia, Lục Băng Lạc đã sớm quên mất Triệu Ngọc Hoa đang hùng hổ doạ người kia, lúc này nàng ấy nghe nàng nói vậy thì không biết tại sao nàng ấy lại phối hợp kêu lên một tiếng đau đớn "ôi".

Thế là Lục Băng Lạc nghe thấy Lý Nhược Thủy thở phào nhẹ nhõm: [Động Động Yêu, ngày mai ta được sống không vậy? Bây giờ có bao nhiêu điểm phản diện rồi?]

Động Động Yêu: [Chúc mừng Thủy Thủy, vì nữ chính tỏ ra rất đau đớn nên vừa rồi ngươi đã nhận được 500 điểm phản diện.]

Lý Nhược Thủy: [Vậy thì năm ngày tới không cần làm yêu nữa.]

Động Động Yêu đột nhiên rất phấn khích: [Thủy Thủy Thủy Thuỷ, vị hôn phu của ngươi và nam chính đến rồi, ngươi mau đến ôm chầm lấy nam chính đi.]

Lý Nhược Thủy đình công: [Không làm, vừa rồi đẩy tiểu mỹ nhân một cái khiến nàng ấy bị thương, bây giờ lại phải đến cướp nam nhân của nàng trước mặt nàng làm nàng đau lòng, ta còn là người sao? Dù sao vừa rồi kiếm được 500 điểm phản diện cũng đủ tiêu cho mấy ngày này rồi.]

Khi từ lầu trà đối diện đi xuống, Tư Vân Linh Tư Vân Tranh đôi huynh đệ họ này đã nghe thấy giọng nói của Lý Nhược Thủy.

Nhưng Lý Nhược Thủy cách họ ít nhất một khoảng, giọng nói của nàng lại như ở bên tai của mỗi người.

Không chỉ vậy, còn có một giọng nói trẻ con mềm mại đáng yêu.

Cuộc đối thoại của hai người đã lọt vào mắt của hai người không sót một chữ nào.

Lúc đầu Tư Vân Linh tưởng gần đây mình vì chuyện cứu trợ thiên tai ở phương Nam nên quá mệt mỏi, xuất hiện ảo giác nhưng cho dù có xuất hiện ảo giác thì cũng không nên là giọng nói của Lý Nhược Thủy chứ? Nhưng sau khi nghe nội dung cuộc trò chuyện này, phát hiện đường đệ Tư Vân Tranh đứng bên cạnh cũng đứng đó với vẻ mặt khó đoán: "Vân Tranh, đệ cũng nghe thấy sao?"