Lý Nhược Thủy lập tức vội vã đến Bát Trân Quán.
Nàng vừa xuống xe ngựa thì quả nhiên nhìn thấy nữ chính đáng thương yếu đuối Lục Băng Lạc đang mặc một bộ váy lụa màu nhạt, thậm chí còn không có lấy một nha hoàn nào.
Hơn nữa không biết bị ai bắt nạt, lúc này mặt nàng ấy đầy vẻ nhẫn nhịn, răng ngọc cắn môi, trong mắt chứa đầy nước mắt, nàng ấy nắm chặt khăn tay, trông như sắp ngã đến nơi.
Nhìn cảnh tượng này, chắc là nàng ấy đã chịu ấm ức lớn lắm đây.
Thật đáng thương! Lý Nhược Thủy không nhịn được nhìn Động Động Yêu đang phấn khích lắc lư trước mặt mình: [Hệ thống, ta không ra tay được, nàng ấy đẹp và yếu đuối như vậy, đừng nói nam chính nam phụ nhìn thấy nàng ấy sẽ không nhịn được mà muốn bảo vệ, đổi lại là ta, ta cũng không chịu được. Thật sự rất muốn tiến lên ôm ấp mỹ nhân đó quá, chắc chắn vừa thơm lại vừa mềm.]
Đối với lời nói của Lý Nhược Thủy, Động Động Yêu rất tán thành: [Ta cũng muốn nữ chính ôm một cái nhưng ta là hệ thống phản diện, không hợp với nữ chính, hu hu. Thủy Thủy ôm ta đi, người ta cũng muốn ôm một cái.]
[Cút! Thủy Thủy là cái mà ngươi gọi được sao? Có ghê tởm không?] Lý Nhược Thủy đã ba bước thành hai bước tiến lên, nàng nắm lấy tay Lục Băng Lạc trong lòng bàn tay, đầy dịu dàng lại tử tế: "Lục gia muội muội sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?" Nói xong, bàn tay rảnh rỗi đã sắp chạm vào trán đối phương.
Lục Băng Lạc vô cùng kinh ngạc, không phải vì hành động khác thường của Lý Nhược Thủy đối với mình, mà là vì vừa rồi nàng ấy nghe thấy Lý Nhược Thủy nói gì đó về nữ chính nam chính nhưng nàng ấy rất chắc chắn, lúc đó nàng ấy nhìn thấy Lý Nhược Thủy đi xuống từ trên xe ngựa, vốn dĩ tỷ ấy không mở miệng ra.
Không chỉ vậy, còn có một đứa nhóc đang trò chuyện với tỷ ấy nữa.
Nhưng nhìn quanh bốn phía lại không thấy một đứa trẻ nào! Là ma sao? Ban ngày ban mặt, Lục Băng Lạc càng sợ hơn, thân thể run rẩy dữ dội hơn.
Còn Lý Nhược Thủy thấy Lục Băng Lạc không nói một lời, thậm chí còn nhìn mình đầy cảnh giác nên có hơi căng thẳng, nàng thì thầm hỏi hệ thống: [Động Động Yêu, sao vậy? Sao tiểu mỹ nhân lại sợ ta?]
[Sợ ngươi là chuyện bình thường thôi, ngươi là phản diện, lần trước còn suýt nữa đẩy người ta xuống ao sen với đường tỷ của ngươi đó!] Động Động Yêu ở bên cạnh chế giễu.
Lý Nhược Thủy muốn phản bác lúc đó không phải mình, nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị một giọng nói tức giận cắt ngang: "Lý cô nương, ngươi mau bắt lấy nàng ta đi, ta sẽ cho người đi báo quan, vừa rồi nàng ta đã ăn trộm trâm của ta đấy."
Lý Nhược Thủy nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Triệu Ngọc Hoa, cha nàng ta là một Vương gia khác họ duy nhất của vương triều Đại Thịnh, thân phận nàng ta cao quý nên đương nhiên cũng được phong làm quận chúa.
Lời nói của Triệu Ngọc Hoa khiến Lục Băng Lạc bối rối, nàng ấy vội vàng giải thích: "Ta không có."
"Vừa rồi chỉ có hai chúng ta ở đây, bây giờ ta không thấy trâm của mình đâu, ngoài ngươi ra chẳng lẽ nó tự mọc chân đi được sao?" Thực tế sau lưng Triệu Ngọc Hoa còn có một đám gia nô nhưng nàng ta vô cùng ngang ngược, khẳng định trâm là do Lục Băng Lạc ăn trộm.
Lý Nhược Thủy rất sốt ruột: [Sao nữ chính chỉ biết nói không có vậy? Cây ngay không sợ chết đứng, bảo nàng ta báo quan đi! Ta thấy không chừng là nha hoàn của Triệu Ngọc Hoa ăn trộm đó, ra ngoài mà dẫn theo mười bảy mười tám gia nô như đi tuần vậy, lại còn nhét đầy tiền sảnh của cửa hàng này, đừng nói là nhân cơ hội ăn trộm trâm, chen chúc như vậy không chừng còn bị cởϊ qυầи lót mà không biết luôn ấy chứ.]