Rất nhiều đêm, Tiêu Minh Nguyệt trốn trong góc khuất khóc to, tại sao cha mẹ lại đi du lịch nước ngoài? Tại sao để cô lại một mình lẻ loi cô quạnh bị người khác khinh thường, sỉ nhục?
Cũng may cha mẹ đã lên máy bay, tối mai là có thể về đến nhà, cô không còn là trẻ mồ côi mặc người khi nhục nữa.
Tiêu Minh Nguyệt ổn định lại tinh thần, chậm rãi thở ra một hơi dài kiểm soát tâm trạng.
[Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng một căn nhà kho cỡ lớn.]
Chỉ trong nháy mắt, chỗ kệ hàng chứa vật tư xuất hiện một căn nhà kho.
Tiêu Minh Nguyệt vội chạy tới, nhận ra căn nhà kho này có hơn một nghìn mét vuông, đại khái dài năm mươi mét, rộng hai mươi mét.
Dưới đất là ván gỗ dày cộm, thế này sẽ không bị ẩm, cách mỗi ba mét còn có một cánh cửa sổ, tia sáng bên ngoài có thể rọi vào.
Cửa lớn ở cổng ra vào là khóa có chốt, có thể ngừa con vật nhỏ chạy vào phá phách, ví dụ như Phú Quý.
Tiêu Minh Nguyệt hài lòng gật gù, căn nhà kho này hoàn toàn đủ để cô tích trữ vật tư.
Kệ hàng và vật tư xếp chồng chất vừa rồi đều nằm trong góc, lộ rõ sự nhỏ nhoi trong kho hàng rộng lớn như thế.
Tiêu Minh Nguyệt về tới nhà, nấu cho mình một nồi mì, bỏ thêm một cây rau cải thìa, đập thêm ba quả trứng gà. Một nồi mì đơn giản đã là sự thỏa mãn cực kỳ to lớn đối với cô.
Nếu có thể ăn được một bát mì bạch thủy vào mạt thế, đó đã là điều giản đơn không dám nghĩ tới.
Hai ngày nay, chuyện ăn uống ở nhà cô trên cơ bản toàn là mì sợi, bởi vì nấu nhanh mà còn có thể ăn no bụng. Chưa tới một tháng nữa đến mạt thế, cô không có thời gian rảnh để nấu ba món mặn một món canh cho bản thân.
Sau khi hoàn thành một bữa ăn nấu cấp tốc cho bản thân xong, Tiêu Minh Nguyệt chuẩn bị một tô sữa bò với hai đùi gà sống cho Phú Quý.
Quay trở lại không gian, một người một hổ ngồi trên đồng cỏ, ăn bữa tối của mình.
Gió thoảng khẽ thổi, Tiêu Minh Nguyệt thích thú nhai nuốt trứng gà, thấy bốn cái chân của Phú Quý cùng nhau xé rách đùi gà, cô cười khẽ một tiếng, bỗng dưng cảm thấy cuộc sống thế này cũng khá thú vị.
Hôm nay thật sự quá mệt mỏi, Tiêu Minh Nguyệt lẫn Phú Quý đùa giỡn một lát sau đó quay về phòng, vừa đặt đầu xuống gối thì ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau, việc tu sửa biệt thự vẫn đang tiến hành khua chiêng gõ trống.
Tiêu Minh Nguyệt vừa giám sát vừa nói chuyện phiếm với nhân công tu sửa. Đến chiều cô nhận một cuộc gọi điện thoại số lạ, anh họ quyết định mua lại nhà của cô, bảo cô sang nói chuyện.
Tiêu Minh Nguyệt không ngu ngốc đến mức một thân một mình đi gặp đám người vô lại kia, cô bảo anh họ liên lạc với người môi giới bất động sản kia, đi theo trình tự chính quy.
Vốn dĩ chuyện này cũng có hơi có lỗi với người môi giới bất động sản, còn liên lụy người ta báo cảnh sát. Nên Tiêu Minh Nguyệt không muốn thiếu phần phí môi giới dành cho anh ta, đương nhiên khoản tiền hoa hồng này để anh họ bỏ ra.
Anh họ thấy thái độ nghiêm túc của cô cũng bỏ suy nghĩ mặc cả đi, chỉ có thể liên hệ người môi giới bất động sản.
Tiêu Minh Nguyệt cho anh ta thời gian hai tuần lễ kiếm ra ba trăm hai mươi vạn, nếu không cô sẽ bán cho người khác. Tiêu Vũ còn chưa kịp lên tiếng thì Lệ Lệ ở đầu dây bên kia đã mở miệng đồng ý.
Dù sao cũng không thể nào đào ra ba trăm hai mươi vạn ngay được, tài sản nhà bác cả, Tiêu Minh Nguyệt cũng biết ít nhiều. Bán đi căn nhà cũ bác cả với bác gái cả đang ở đoán chừng sẽ gom góp đủ.