Tiêu Minh Nguyệt thấy may mà lúc này nhân công trang trí đã tan làm, nếu không đúng là không biết để đồ ở đâu, giờ thì ổn rồi, cất hết vào không gian.
Hai cái tủ giữ lạnh thương mại chưa được bỏ vào không gian, cô định chuyển vào phòng tầng B1, sửa tầng hầm B1 thành phòng chứa đồ. Mặt ngoài cũng phải tích trữ hàng hóa, nếu không khi lấy đồ không rõ nguồn gốc từ không gian cũng khó mà giải thích.
Xe của cửa hàng đồ gia vị giao hàng đúng hẹn, mấy chiếc xe chở hàng, dỡ hàng xong tốn một tiếng đồng hồ.
Sau khi tài xế rời đi, Tiêu Minh Nguyệt cất hết mấy trăm thùng đồ vào không gian, chính bản thân cũng vào theo.
Trên mảnh đất trống bên cạnh căn nhà gỗ chất đầy đồ đạc, Phú Quý còn đang nhảy tới nhảy lui giữa mấy chiếc kệ hàng, chơi quên cả trời đất.
Tiêu Minh Nguyệt xắn tay áo lên, bắt đầu làm việc!
Cô di chuyển kệ hàng tới vị trí thích hợp, trước tiên sắp xếp bố cục kệ hàng ổn thỏa rồi mới nói tới vấn đề cất chứa vật tư như thế nào.
Hai chiếc kệ đặt thành một hàng, tổng cộng mười một hàng, hàng cuối cùng một chiếc kệ thừa lại.
Tiêu Minh Nguyệt phân loại và xếp chồng gia vị với hoa quả khô lên, mỗi loại lấy ra một ít đặt lên trên kệ, lúc tiện dùng dễ lấy hơn.
Toàn bộ mấy trăm thùng còn lại chất đống trên bãi cỏ bên cạnh kệ hàng, trông khá là “hùng vĩ”.
Làm xong những chuyện này, Tiêu Minh Nguyệt đầu đầy mồ hôi, nhưng kỳ lạ là cô cảm thấy sức lực không tiêu hao đi bao nhiêu, rõ ràng trước đây cô bò lên lầu ba thôi đã thở dốc rồi.
Suy nghĩ kỹ càng một hồi, có lẽ là do thanh lộ trong giếng, Tiêu Minh Nguyệt thấy mệt là dùng cả chiếc cốc to một lít uống từng cốc đầy tràn, uống một hơi nửa cốc, hồi phục rất nhiều sức lực.
Lúc đó Tiêu Minh Nguyệt đã quyết định từ nay về sau uống nước thanh lộ, mỗi ngày một lít, nhất định sống đến năm chín mươi chín tuổi, vác gạo leo hai mươi tầng lầu cũng không thở dốc.
Cô kéo cái túi nhựa chứa đầy hạt giống tiến về phía đồng ruộng, sau khi tính toán mỗi khoảng đất trồng rau ước chừng phải dùng bao nhiêu diện tích xong, Tiêu Minh Nguyệt chọc xẻng xuống một cái đánh dấu vị trí.
Đúng lúc này âm thanh máy móc vang lên:
[Chủ nhân, có nhiệm vụ mới cho cô đây: Xới đất cho ruộng đồng để không. Mời chủ nhân lựa chọn có tiếp nhận nhiệm vụ hay không,đếm ngược ba giây, ba, hai,…]
“Nhận.”
Tiêu Minh Nguyệt phóng mắt nhìn đến tận điểm cuối cùng của mảnh đất này, diện tích hai mẫu này cũng không nhỏ, phải xới tới tận bao giờ chứ.
Chẳng qua, để sau mạt thế có thể sống một cuộc sống thật tốt, cô vén tay áo lên cố gắng làm!
Lạch cạch, một cây bừa cào chín răng rơi xuống, bừa cào làm bằng thép cứng, trông có vẻ dùng rất tốt, cán làm bằng gỗ, so với cán sắt thì nhẹ hơn nhiều.
Tiêu Minh Nguyệt nhìn cái xẻng trong tay, trở tay ném nó sang một bên, cầm lấy bừa cào chín răng vọt ra ruộng.
Vẫn là công cụ không gian đưa cho dùng tốt.
Phú Quý học theo, dùng hai chân trước đào đất, làm việc giúp Tiêu Minh Nguyệt.
Bốn tiếng đồng hồ trôi qua, Tiêu Minh Nguyệt mệt lả ngồi phịch trên đồng cỏ, xới xong mảnh đất hai mẫu, trên tay cô giờ nổi lên hai cái bọng nước to đùng.
Tiêu Minh Nguyệt không mảy may để ý tới bọng nước trên tay, sau mạt thế cô đã chịu đựng quá nhiều khổ cực rồi, có lần còn bị người ta cướp đồ ăn. Vì nửa cây xúc xích giăm bông đã quá hạn sử dụng kia, cô đánh nhau với gã đàn ông kia, cánh tay bị gãy lệch cả xương.
Sau đó không có tiền khám bệnh, chỉ có thể gắng chịu đựng, trở nên tàn tật.
Vì vậy, hai bọng nước này trong mắt cô hoàn toàn không phải chuyện gì to tát.