"Cái gì! Căn nhà này không phải của anh hả? Tiêu Vũ tên khốn kiếp nhà anh! Ngày tháng như vậy tôi không sống nổi nữa, ly hôn đi!"
"Lệ Lệ em nghe anh giải thích đã..."
Tiêu Minh Nguyệt nhún vai, dứt khoát cúp điện thoại.
[Chủ nhân, nhiệm vụ mới của cô tới rồi: Nhận được độ thiện cảm của trấn sơn hổ. Mời chủ nhân lựa chọn có nhận nhiệm vụ hay không, đếm ngược ba, hai,...]
Đột nhiên trong đầu vang lên âm thanh máy móc.
"Nhận."
Tiêu Minh Nguyệt lập tức tiến vào không gian.
[Nhiệm vụ mới đã mở, xin chủ nhân nhanh chóng hành động.]
Tiêu Minh Nguyệt đứng trước một ngôi nhà gỗ, mờ mịt luống cuống mà nhìn xung quanh. Trấn sơn hổ, trấn sơn hổ ở đâu ra?
Cô nhìn về phía gà mái, mi tên trấn sơn hổ hả?
Lại nhìn về phía gà trống, hay là mi tên trấn sơn hổ?
Gà mái trợn mắt liếc Tiêu Minh Nguyệt, ngẩng đầu ưỡn ngực mà dắt mấy con gà con đi qua người cô.
Tiêu Minh Nguyệt: "..."
Đột nhiên cô nhớ tới con mèo nhỏ trên đồng ruộng, lần trước cô không đi tới chỗ đồng ruộng kia, chẳng lẽ con mèo đó...
Tiêu Minh Nguyệt chạy tới xem, quả nhiên là nó!
Đây chỉ là một con trấn sơn hổ còn nhỏ, trên trán hổ con viết chữ "Vương". Thấy có người đi tới, nó nghiêng đầu quan sát Tiêu Minh Nguyệt, đôi mắt tròn vo chớp một cái.
Tiêu Minh Nguyệt tiến tới ôm nó lên, hổ con mập mạp giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng grừ grừ.
"Đáng yêu quá, giống như mèo con, vậy mà lại là hổ." Tiêu Minh Nguyệt yêu thích không buông tay.
Hổ con muốn lấy khí thế vua của rừng rậm của mình ra để dọa Tiêu Minh Nguyệt lùi bước, nhưng cơ thể còn chưa dứt sữa thật sự không oai phong nổi, trái lại trông càng dễ thương hơn.
Tiêu Minh Nguyệt về nhà lấy một chai sữa bò rót vào trong bát, lại đặt vào lò vi sóng quay hai phút, sau đó cầm sữa bò ấm nóng trở lại không gian.
Cuối cùng hổ con cũng không giãy giụa nữa, uống từng ngụm từng ngụm sữa bò, mặc cho Tiêu Minh Nguyệt xoa đầu nó.
Ánh mắt vốn đề phòng cũng từ từ biến mất, thay vào đó là sự tin tưởng mang tính thăm dò.
"Ngoan quá, sau này gọi mi là Phú Quý đi."
Phú Quý ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Nguyệt, trên mặt toàn là vệt sữa, sau đó lại vùi đầu thật sâu vào bát.
Tiêu Minh Nguyệt bị dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của nó chọc cười. Cũng may là một con hổ còn nhỏ, dễ xây dựng quan hệ thân mật. Nếu là hổ trưởng thành, chỉ sợ mình đã biến thành con mồi của nó rồi.
Vậy nên cô phải ở chung với Phú Quý thật tốt mới được, sau khi thân thiết rồi mang ra ngoài ngầu bao nhiêu.
[Chúc mừng chủ nhân nhận được độ thiện cảm của trấn sơn hổ, thưởng tiền vàng rơi xuống ngẫu nhiên. Ấm áp nhắc nhở: Độ thiện cảm càng nhiều thì tiền vàng rơi xuống ngẫu nhiên càng nhiều, xin chủ nhân tiếp tục cố lên!]
Vèo vèo!
Trên đồng cỏ trước mặt có hai đồng tiền vàng rơi xuống.
Tiêu Minh Nguyệt trợn mắt, vàng hả? Vàng thật sao?
Vàng nguyên chất có chạm nổi 999 sao?
Tiêu Minh Nguyệt càng lúc càng cảm thấy thế ngoại đào nguyên này là một trò chơi sinh tồn mô phỏng, cô nhặt tiền vàng lên ước lượng, ồ, còn rất nặng nữa.
Tiêu Minh Nguyệt mừng rỡ cất tiền vàng vào túi, vốn định dùng tiền bán nhà để tích trữ vật tư, nhưng bây giờ cô có tiền rồi.
"Phú Quý ơi Phú Quý, mi đúng là mang tới giàu sang cho ta! Hôn một cái nào!"
Sau đó, Tiêu Minh Nguyệt lấy ra tất cả vốn liếng, khúm núm, nịnh nọt, hầu hạ Phú Quý giống như tổ tông.
Chỉ thiếu nước thay trang phục thái giám, chạy theo gọi Phú Quý là chủ tử.
Tiêu Minh Nguyệt gần như móc hết tất cả các loại thịt trong tủ lạnh ra, bày trước mặt Phú Quý cho nó tùy ý lựa chọn, ngay cả bò Wagyu mà cô vẫn luôn không nỡ ăn cũng bưng ra như hiến vật quý.