Tiêu Minh Nguyệt giẫm lên điểm mấu chốt về mặt giá cả của vợ chồng quản lý Vương, lại mặt dày mày dạn muốn một tủ inox chứa đồ kín tường, lúc này mới bỏ qua.
Tiền đặt cọc hai trăm nghìn, Tiêu Minh Nguyệt xót của quẹt thẻ, cũng may hạn mức của cô cao, nếu không thật sự không biết phải làm sao.
Bận bịu cho tới chạng vạng tối, Tiêu Minh Nguyệt nấu cho mình ba gói mì ăn liền, đập năm quả trứng gà, ngay cả nước mì cũng húp sạch.
Đã lâu lắm rồi cô không được ăn mỹ vị nhân gian như thế.
Cha Tiêu và mẹ Tiêu đã đặt chuyến bay gần nhất, tối ngày mai bay, khuya ngày mốt sẽ trở lại thành phố Bành Kinh.
Tiêu Minh Nguyệt không định giấu chuyện bán nhà, vì vậy nói thẳng với cha mẹ, cứ nói nếu không bán thì vốn dĩ không về nhà được, nhất định cả nhà anh họ sẽ ăn vạ không chịu đi.
Mẹ Tiêu rất ủng hộ cách làm của Tiêu Minh Nguyệt, cha Tiêu cũng không nói gì.
Nhắc tới việc chị họ sinh ra một thai chết lưu, cha Tiêu trầm mặc hồi lâu, khuyên Tiêu Minh Nguyệt đừng nói địa chỉ nhà mới cho bất kỳ ai, ra ngoài nhất định phải cẩn thận.
Tiêu Minh Nguyệt đồng ý, lúc này nhà bác cả còn chưa biết địa chỉ nhà mới của bọn họ, chỉ biết là ở phía Nam thành phố, nhưng phía Nam thành phố rất lớn.
Kiếp trước lúc mạt thế, bác cả lấy cớ tới thăm cô nên mới thăm dò được vị trí giành lương thực, lần này Tiêu Minh Nguyệt sẽ không cho ông ta cơ hội đó.
Tiêu Minh Nguyệt nói chuyện với cha mẹ hồi lâu mới cúp điện thoại.
Lúc này chị họ đã tỉnh, bởi vì trên Wechat của Tiêu Minh Nguyệt có thêm mấy chục tin nhắn thoại mắng chửi, đều tới từ Tiêu Hoán Hoán.
[Tiêu Minh Nguyệt, mày gϊếŧ con tao, tao phải khiến mày nợ máu trả bằng máu, mày chờ đó cho tao.]
Tiêu Minh Nguyệt chưa bao giờ thấy người vô liêm sỉ như thế.
[Đúng đó đúng đó, là tôi không để ý tới sự phản đối của bác sĩ, kiên quyết muốn mang thai tiếp, là tôi không nghe lời dặn của bác sĩ nhất quyết ăn tới béo như vậy, là tôi cố ý đó.]
[Đó đều là vì mày không hiến máu cho tao! Mày còn muốn trả đũa hả, con tao không còn, sau này mày phải xuống mười tám tầng địa ngục!]
Tiêu Minh Nguyệt cạn lời trợn trắng mắt, loại người này chỉ cảm thấy mình vĩnh viễn không sai, không cần phải nhiều lời với cô ta.
Tiêu Minh Nguyệt đưa cô ta vào danh sách đen, thế giới lập tức yên tĩnh lại.
Bà nội và cả nhà bác cả trọng nam khinh nữ, Tiêu Hoán Hoán cũng vì thai đầu là con gái nên mới nhất quyết sinh thêm đứa nữa, có lẽ bọn họ rất khó chịu khi mất đi đứa bé trai này.
Có điều chuyện này thì liên quan gì tới cô chứ.
Giữ lại phương thức liên lạc của những người này là vì Tiêu Minh Nguyệt muốn nhìn thấy dáng vẻ bọn họ thất vọng đau khổ, giận điên lên. Bây giờ cũng đã thấy rồi, nên dọn dẹp danh bạ.
Sau khi xóa hết những gì nên xóa, Tiêu Minh Nguyệt lập tức cảm thấy thế giới yên bình hơn rất nhiều.
Thoải mái!
Chừng mấy phút sau, Tiêu Minh Nguyệt nhận được "ân cần thăm hỏi" từ một dãy số lạ.
"Đồ điếm thối tha mày dám đổi khóa nhà tao hả? Tao cho mày mười phút, lập tức đưa chìa khóa tới cho tao, nếu không ông đây gϊếŧ chết mày!"
"Khóa là tôi đổi, nhà tôi cũng muốn bán, nếu anh dám cạy khóa, tôi sẽ kiện anh tội vào nhà cướp bóc, không tin anh cứ thử xem." Tiêu Minh Nguyệt nằm trên sofa, thảnh thơi mà gặm táo.
"Còn nữa Tiêu Vũ, thật ra tôi rất xem thường anh, cả nhà tân hôn cũng phải dùng của người khác, hành động này của anh gọi là lừa hôn đấy anh biết không, đúng là không có tiền đồ!"
Cô vừa nói xong, chỉ nghe bên kia truyền tới một giọng nữ chói tai.