“Cô Tiêu, kính chống đạn dày lắm, tận ba, bốn lớp liền, không thích hợp làm kính xây dựng đây, thường đều là ngân hàng mới sử dụng, tôi tiến cử cô đổi thành loại kính thủy tinh công nghiệp…”
“Chỉ dùng kính chống đạn, toàn bộ cửa sổ phải thật dày, cửa lớn phải dùng loại cửa chống trộm chắc chắn nhất, tiền không thành vấn đề.” Thái độ của Tiêu Minh Nguyệt vô cùng kiên định.
Năm đầu tiên của mạt thế, một mặt tàn ác trong nhân tính đã dần dần lộ ra, cướp bóc, đánh nhau xuất hiện liên tiếp, vì giành nhau một miếng bánh mì mà cầm dao gϊếŧ người cũng là chuyện bình thường.
Kính chống đạn đúng là hơi dày thật đấy nhưng hệ số an toàn cũng sẽ tăng lên cực nhiều, Tiêu Minh Nguyệt cũng sẽ cảm thấy an toàn hơn một chút.
Nhớ năm thứ hai của mạt thế bùng phát hồng thủy, có một nhà ba người chết hết trong đêm.
Nữ chủ nhân bị hϊếp đến chết, nam chủ nhân chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ mình bị chà đạp, trong lúc phản kháng còn bị đâm chín nhát dao, mất máu mà chết.
Mà đứa con còn chưa đến ba tuổi kia của bọn họ lại bị bọn ăn cướp ném từ tầng mười lăm xuống, ngã chết tươi.
Điều càng đáng sợ hơn là hàng xóm xung quanh không có một người nào đi lên cứu người, tất cả đều khoanh tay đứng nhìn.
Ký ức của Tiêu Minh Nguyệt vô cùng rõ ràng, đó là một hộ gia đình sống trong khu nhà ở bình thường, tầng mười ba phía Tây, hai vợ chồng đều là giáo viên đại học.
Tiểu khu Hoa Hàn chia thành khu biệt thự và khu cao tầng bình thường, khi ấy Tiêu Minh Nguyệt đã bán đứt căn biệt thự đi và sống trong hầm để xe, cô nghe thấy bà thím bên cạnh kể vậy.
Khi trật tự xã hội rối loạn, tài nguyên thiếu thốn trầm trọng, một mặt tàn ác trong nhân tính cũng bị kích phát.
Duy chỉ có nhân tính và ánh mặt trời là không thể nhìn thẳng.
Tiêu Minh Nguyệt sẽ không để bi kịch xảy ra trong gia đình mình cho nên cô phải gia cố, gia cố và gia cố!
Nếu có người dám tới vậy đừng hòng sống sót trở về.
"Còn cả tường bao nữa, tôi muốn xây lại, hơn nữa phải cao thêm hai mét, bên trên rải thủy tinh vụn, kéo lưới điện cao thế." Tiêu Minh Nguyệt tiếp tục nói.
Tường bao ban đầu chỉ để trang trí nên chỉ cao một mét, hơn nữa là kiểu lan can sắt, vốn dĩ không thể ngăn chặn bất kỳ kẻ nào, người chân dài giơ chân lên một cái là vào được.
"Cao thêm hai mét?" Giọng của quản lý Vương đột nhiên cao lên.
Ông ta nhìn Tiêu Minh Nguyệt đầy khó tin, đùa giỡn:
"Cô Tiêu, cô muốn xây lô cốt phòng thủ à? Tường bao cao ba mét, còn muốn thêm lưới điện, lại muốn kính chống đạn..."
Tiêu Minh Nguyệt nhếch môi: "Sao, quản lý Vương không làm được đơn hàng này à? Vậy tôi sẽ tìm người khác."
Quản lý Vương nhanh chóng đồng ý: "Được được được! Tuy rằng nhu cầu kính chống đạn trên thị trường không lớn, nhưng đúng lúc công ty chúng tôi có một lượng lớn, vốn dĩ để bán cho ngân hàng, nhưng đột nhiên ngân hàng kia không cần nữa nên để đó không dùng. Nếu cô muốn mua, tôi giảm giá hai mươi phần trăm cho cô.
Về phần tường bao, chỉ cần bộ phận quản lý tài sản của tiểu khu cho phép, chúng tôi có thể xây, tường bao cao ba mét phải dày thêm mới được, chúng tôi đảm bảo xây tường bao thật dày, đại pháo bắn trúng cũng không sụp!"
"Có thể làm là được rồi."
Quản lý tài sản của tiểu khu không nghiêm ngặt, có thể cải tạo lại tường bao theo sở thích của chủ sở hữu, lúc trước Tiêu Minh Nguyệt nhìn thấy hàng xóm nhà bên cạnh thay đổi tường bao nên mới hỏi bộ phận quản lý tài sản việc này.