Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Chương 7: Sợ hãi xã hội?

Cô quả thật muốn thay đổi căn nhà, dù sao thì có đôi khi con người cũng còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, càng đừng nói là người phải giãy dụa sinh tồn trong hiểm cảnh.

Giang Phỉ: “Tôi có thể qua xem phòng trước được không?”

Tiểu Ngô hoàn toàn đồng ý, cô ta dẫn cô đến phòng 2202 tòa A: “2201 ở bên cạnh cũng là căn hộ kiểu dáng tương đồng, có một vài món đồ gia dụng đơn giản, điện nước đầy đủ, có thể xách túi vào ở luôn.”

“Hộ cư trú kia thuê căn 2203.”

“Chủ nhà đã nói, nếu cô muốn thuê hai căn cùng một lúc thì tiền thuê có thể giảm hai mươi phần trăm.”

Giang Phỉ quan sát căn phòng 2202, Nam Bắc thông nhau, hấp thụ ánh sáng rất tốt.

Căn 2202 nằm giữa 2201 và 2203.

Cô có thể thuê căn 01 và 02 rồi đánh thông hai căn.

Lỡ như có nguy cơ mà cô không có cách nào giải quyết được giáng đến thì cô còn có thể trốn sang căn bên cạnh.

Nghĩ đến đây, Giang Phỉ thu hồi tầm mắt với vẻ hải lòng: “Tôi sẽ thuê cả hai căn hộ này.”

“Được! Vậy làm phiền cô Giang đi cùng tôi tới công ty một chuyến để ký hợp đồng nhé.”

Chốt đơn thành công, Tiểu Ngô nhiệt tình ấn thang máy giúp cô.

Ngay lúc Giang Phỉ đi vào thang máy đứng thì một cái bóng màu vàng quýt lóe lên bên ngoài cửa.

Hình như là mèo?

Ngay sau đó, một bàn tay với khớp xương rõ ràng xuất hiện trong tầm nhìn của cô, chặn cánh cửa thang máy sắp đóng lại kia.



“Xin lỗi.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi vào trong thang máy.

Dáng người của anh rất cao, khoảng trên một mét tám mươi lăm, cộng thêm đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, vành mũ kéo xuống rất thấp, không hề để lộ ra bất cứ một đặc điểm ngoại hình nào cả.

Thấy người đàn ông đứng bên cạnh mình, Giang Phỉ theo bản năng lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách.

Cô không thích cách người lạ quá gần, lỡ như đối phương đột nhiên ra tay thì cô rất khó thoát thân được.

Đây là thói quen đã tập thành trong mạt thế của cô.

Người đàn ông dường như không phát hiện ra động tác nhỏ của cô mà chủ động nói: “Chào cô, tôi là hộ 2203, các cô là hộ mới chuyển tới phải không?”

Tiểu Ngô: “Đại loại là vậy đó.”

Giang Phỉ: “Không phải.”

Tiểu Ngô và Giang Phỉ đồng thời mở miệng, câu trả lời khác nhau khiến cho bầu không khí trở nên vi diệu.

Người đàn ông lại như không cảm giác được, giọng nói trầm thấp và dễ nghe còn mang theo ý cười: “Môi trường xanh hóa ở Ngọc Lan Uyển rất tốt, công viên nhỏ dưới lầu còn có suối phun, hộ cư trú có thể qua bên đó mở tiệc nướng ngoài trời…”

Nghe thấy người đàn ông tự động giới thiệu về tiểu khu, Giang Phỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn Tiểu Ngô ở bên cạnh.

Đây chính là hộ cư trú 2203 kiệm lời mà cô nói sao?

Sợ hãi xã hội?

Đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt của cô, Tiểu Ngô dời tầm mắt đi với vẻ chột dạ.

Tất cả đều chỉ để chốt đơn kiếm tiền thôi!

Không thể nói! Hợp đồng vẫn chưa ký đâu!

Tinh!

Thang máy đã đến tầng một!

Người đàn ông dường như vẫn chưa thỏa mãn, à nhẹ một tiếng rồi bảo: “Có cơ hội thì lần sau chúng ta nói chuyện sau nhé.”

Nói rồi, anh đi ra khỏi thang máy.

Giang Phỉ và Tiểu Ngô cũng đi ra ngoài theo, chỉ thấy bóng lưng của người đàn ông biến mất bên ngoài cửa tòa nhà.

Giang Phỉ vừa đi ra ngoài vừa nói với Tiểu Ngô: “Thông tin thuê nhà mà cô cung cấp cho tôi không trùng khớp với thực tế.”

Không bồi thường một chút hay sao?