Bởi vì diện tích nhỏ, khu vực lại hẻo lánh nên không có không gian tăng giá, chỉ có thể bị người mua làm nhà kho, sau đó Giang Phỉ chỉ lấy được có năm vạn tệ tiền bán nhà.
Thôi thì chân ruồi cũng là thịt cả!
Cô đang an ủi bản thân như thế, cuối cùng cũng cảm thấy đói khát, cô gọi một suất ăn tối của khách sạn.
Phục vụ nhanh chóng đẩy xe thức ăn tới, bày toàn bộ món ăn lên bàn sau đó rời khỏi căn phòng.
Nhìn bò bít tết, mỳ Ý, súp, bánh ngọt… trên bàn mà mũi cô thấy cay cay.
Kiếp này cô đã có siêu thị rồi, sau này sẽ không bị đói nữa!
Giang Phỉ nghiêm túc hưởng thụ bữa tối hoàn hảo và ngon miệng, còn cố tình để lại một cốc cà phê đá, thu vào trong nhà kho của siêu thị.
Cô muốn thử nhiệt độ trong nhà kho xem có thể bảo quản tươi được không.
Ăn uống no nê rồi, cô thoải mái nằm trên chiếc giường lớn mềm mại gặp Chu Công. Ngày hôm sau vừa mới tỉnh lại đã lấy cốc cà phê đá trong nhà kho của siêu thị ra.
Đá trong cốc không tan một viên nào hết.
Vậy chẳng phải cô có thể mua đồ ăn bên ngoài, hoặc là tự mình nấu cơm rồi cất vào trong nhà kho của siêu thị hay sao?
Giang Phỉ kiềm chế tâm trạng kích động của mình, sau đó gọi điện liên lạc cho Tiểu Ngô – trung gian bán căn nhà cũ tối hôm qua: “Bây giờ cô có thời gian không? Tôi muốn thuê một căn nhà, tốt nhất là nhà lầu ở tiểu khu cao cấp, một căn hộ một tầng ấy.”
“Càng cao càng tốt.”
Mưa to sau bão đã tạo thành lũ lụt, trên cơ bản những căn hộ từ tầng mười trở xuống đều bị nước nhấn chìm hết, cô nhất định phải nhanh chóng tìm được một chỗ ở ở khu vực cao hơn.
Tiểu khu cao cấp còn có thể sàng lọc bớt một nhóm người giống như Lý Yến Bình.
Không ngờ mới sáng sớm đã có đơn hàng, Tiểu Ngô vội vàng đồng ý ngay: “Có thời gian chứ, bây giờ tôi có thể dẫn cô đi xem nhà ngay!”
Nửa tiếng sau.
Giang Phỉ đã làm xong thủ tục trả phòng, gọi xe đến tiểu khu “Ngọc Lan Uyển” mà Tiểu Ngô đã nói.
Tiểu Ngô đã đứng đợi ở cổng lớn được một lúc rồi, trông thấy cô xuống xe, cô ta lập tức tươi cười đi tới đón, còn đưa bản vẽ căn hộ cho cô xem: “Cô Giang, đây là căn hộ gồm hai phòng và một sảnh, ở tầng hai mươi hai, tổng cộng một trăm hai mươi mét vuông, đủ cho một nhà ba người ở, nhưng không phải một hộ một tầng mà là ba hộ một tầng.”
“Ba căn hộ ở tầng hai mươi hai đều cùng một chủ nhà, tôi đã hỏi thăm cả rồi, trước mắt tầng đó chỉ có một hộ gia đình thôi, tháng trước vừa mới thuê xong, đó một là một nam giới sống một mình, sợ hãi xã hội, kiệm lời ít nói, một tháng không ra khỏi cửa lấy một lần nên sẽ không làm phiền đến cô đâu.”
Giang Phỉ hơi nhíu mày.
Sau mạt thế, nguy hiểm của việc có hàng xóm là rất lớn.
Chẳng ai muốn trở thành “kho lương” của hàng xóm hết.
Thấy Giang Phỉ lộ ra vẻ mặt do dự, Tiểu Ngô nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cô Giang ơi, tôi nói thật với cô thế này vậy, bây giờ nguồn nhà ở Lâm thành rất khan hiếm, tôi đã được tính là bên môi giới có nhiều nguồn nhà nhất rồi đấy, ngoại trừ tầng hai mươi hai ở Ngọc Lan Uyển ra thì cũng chỉ còn mỗi tiểu khu tầng mười hai cho thuê nữa thôi.”
“Nếu cô Giang lo lắng về vấn đề an toàn thì có thể lắp cửa chống trộm ngoài hành lang, tôi đã hỏi chủ nhà trước rồi, có thể thoải mái sửa đổi.”
Giang Phỉ lập tức thấy hơi động lòng.