Mạt Thế: Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Cầu Sinh

Chương 7: Lần cuối

“Một năm này em phải chuyên tâm một chút, đợi em thi đỗ một trường đại học tốt, chú chắc chắn sẽ mua cho em một cái máy còn tốt hơn cả máy của chị nữa kìa, dù sao chú cũng mới được tăng lương mà nhỉ? Còn được phát không ít tiền thưởng nữa chứ!”

Hàn Doanh ợ một cái, nhìn mấy món ăn chẳng còn thừa lại bao nhiêu trên bàn mới đặt đôi đũa trong tay xuống rồi cười bảo.

Mà sau khi nghe được lời của cô, Triệu Mỹ Hoa chợt nhìn về phía cô với vẻ nghi ngờ.

Chồng bà ta được tăng lương từ khi nào, lại còn được phát tiền thưởng, sao bà ta không biết?

Làm thế nào mà Hàn Doanh lại biết được chuyện này?

“Cháu đang nói lung tung gì thế? Chú được tăng lương bao giờ? Được phát tiền thưởng bao giờ?” Vương Kiến Nghiệp nghe được lời của Hàn Doanh lập tức dừng đôi đũa trong tay này.

Sau khi nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt vợ mình, ông ta lập tức lớn tiếng chất vấn Hàn Doanh.

“Hôm qua là thứ bảy, cháu với bạn học ra ngoài chơi, là chỗ đại sảnh khách sạn Tam Hâm kia ấy, cháu nhìn thấy chú và một nữ đồng nghiệp nói chuyện lúc ở quầy tiếp tân thuê phòng, cháu nghĩ có khả năng các chú có công việc phải làm cho nên mới không qua đó quấy rầy các chú.”

Hàn Doanh gãi đầu, sau đó lại mang theo giọng điệu nghi ngờ, tiếp tục dùng âm lượng mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy để nhỏ giọng bảo: “Lẽ nào cháu nhìn lầm người rồi sao? Nhưng mà người đó rõ ràng là chú mà, sao có thể nhìn lầm được chứ?”

Lúc nghe thấy cô nhắc đến khách sạn Tam Hâm và ở quầy tiếp tân thuê phòng là đầu óc Vương Kiến Nghiệp đã nổ ầm một tiếng.

Ông ta giơ tay tới định vả cô một cái để cô im miệng, nhưng lúc này nhìn thấy đôi mắt của Triệu Mỹ Hoa ngồi ngay bên cạnh Hàn Doanh đã đỏ lên, có một ngọn lửa đang len lỏi chỉ chực bùng phát ra ngoài.

Cả người bà ta run lên, mắt thấy đã sắp không khống chế được mà lao về phía Vương Kiến Nghiệp rồi.

Hôm qua Hàn Doanh ở trong căn nhà trọ của mình nghiên cứu không gian chứ nào có thời gian đến khách sạn Tam Hâm gì đâu?

Ở kiếp trước, mấy thông tin này đều là sau này, cô người tình của Vương Kiến Nghiệp tìm tới cửa tự mình nói ra.

Chẳng qua thời gian có phải ngày hôm qua hay không thì Hàn Doanh không rõ.

Cô nhân tình này có phải đồng nghiệp của ông ta hay không, cô cũng không biết nốt.

Dù sao thì trước hôm nay vẫn đúng!

Nhưng đúng thật là có một chuyện như thế, Triệu Mỹ Hoa cũng sẽ tự mình đi điều tra rõ ràng.

Không cần cô phải lo nghĩ nữa.

Cơm nước đã ăn xong, lửa cũng đã châm ngòi rồi.

Hàn Doanh xoa cái bụng hơi căng của mình, cảm thấy mình không muốn ở lại với người nhà này thêm một giây này nữa. Cô rút một tờ giấy ra lau miệng, sau đó trực tiếp đi về phía huyền quan kéo vali của mình rồi mở cửa rời đi.

Cô biết bây giờ gia đình này đã không còn lòng dạ nào quan tâm mình nữa, hiển nhiên là chuyện máy tính bảng kia cũng không liên quan đến cô.

Đóng cửa chống trộm lại, Hàn Doanh quay đầu liếc mắt nhìn một lần cuối.

Nếu không phải tiểu khu này có địa hình khá thấp, số tầng của nhà cô cũng không cao, chỉ đến tầng năm thì Hàn Doanh chắc chắn sẽ không rời khỏi chỗ này.

Nhưng cô không biết vào một khắc cô bước vào trong thang máy kia, trong nhà đã biến thành một chiến trường.

Triệu Mỹ Hoa nhìn bộ dáng chột dạ của Vương Kiến Nghiệp trước mặt là không thể nào kiềm chế được lửa giận trong lòng nữa. Bà ta trực tiếp nhào về phía Vương Kiến Nghiệp, cào nát mặt ông ta.