“Mẹ, mẹ mua một cái máy tính bảng cho con đi? Bạn học của con đều có hết, hôm qua đám người Triệu Tùng còn khoe với con, nói nhà chúng ta nghèo đến mức ngay cả một chiếc máy tính bảng cũng không mua được, sau này không dẫn con đi chơi với nữa!”
Tới rồi, Hàn Doanh thầm nói trong lòng.
Vương Minh Lượng vừa mới ngồi xuống ghế đã nhìn thấy cơm nước trên bàn gần như bị ăn hết sạch, tuy rằng trong lòng cậu ta hơi bất mãn nhưng cậu ta cũng không quên mục đích hôm nay mẹ của cậu ta gọi Hàn Doanh về đây ăn cơm.
Gương mặt của Vương Minh Lượng tràn đầy vẻ tủi thân, tuy rằng đang nói chuyện với Triệu Mỹ Hoa nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Doanh ăn ngập một mồm đầy dầu, muốn xem phản ứng của cô thế nào.
Đáng tiếc, trong mắt cô chỉ có sườn, cánh gà, tôm chao dầu chứ hoàn toàn không rảnh rỗi phân tâm với Vương Minh Lượng.
“Mua cái gì mà mua? Cái máy tính bảng đó đắt bao nhiêu, Tiểu Doanh, cô nhớ cái máy của cháu chắc phải bảy đến tám nghìn tệ đúng không? Nhà chúng ta làm sao mua nổi chứ?” Triệu Mỹ Hoa đặt đôi đũa trong tay xuống, huých vào người Hàn Doanh ở bên cạnh một cái rồi hỏi.
“Tám nghìn năm trăm tệ, cũng có cái rẻ hơn, khoảng mấy trăm tệ cũng có!”
Trên cánh tay truyền tới tiếp xúc da thịt của Triệu Mỹ Hoa, Hàn Doanh cũng không thể coi như không nghe thấy được.
“Con không muốn hàng nhái mấy trăm tệ đâu, rồi đám người Triệu Tùng sẽ nhìn con thế nào? Thế mất mặt lắm! Con muốn cái giống của chị họ con! Con muốn nó!”
Nghe được lời của Hàn Doanh, Vương Minh Lượng trực tiếp ném đôi đũa trong tay đi, ngay cả một con tôm to trong đĩa cũng không đυ.ng đến đã ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.
Nhìn con tôm rớt vào trong thùng rác kia, Hàn Doanh thầm than một tiếng đáng tiếc.
Nếu người làm rơi không phải thằng nhãi Vương Minh Lượng kia thì cô đã nhặt lên ăn tiếp rồi.
Nhặt từ trong thùng rác lên ăn có là cái gì đâu, sau mạt thế, đến rác còn không có mà ăn luôn kìa!
Không biết sau khi mạt thế đến đói mốc meo, liệu Vương Minh Lượng có nghĩ đến con tôm to đã bị mình hất bay vào trong thùng rác ngày hôm nay không.
“Tám nghìn năm trăm tệ! Nói thì dễ lắm nhưng chúng ta làm sao mua được chứ?”
“Chúng ta cũng không giàu có như chị họ, kêu mẹ mua cho em cái mấy trăm đồng thôi, cố dùng thì vẫn dùng được, bị chê cười cũng là chuyện không có cách nào khác, dù sao thì điều kiện gia đình nhà chúng ta cũng như thế rồi, chị họ, chị nói có phải không?”
Năm nay Vương Thi Kỳ lên lớp mười một, người mà cô ta đố kỵ nhất chính là chị họ Hàn Doanh này.
Đối phương lớn lên xinh đẹp không nói mà dáng người còn đẹp, hơn nữa, tuy rằng cha mẹ của người ta đã mất nhưng lại để lại cho người ta không ít của cải.
Tuy rằng không biết cụ thể là bao nhiêu nhưng mẹ cô nói cậu với mợ một người vẽ tranh, một người biết múa, đều là nghệ thuật gia cả.
Kiếm được nhiều tiền lắm đó!
Chắc chắn cũng phải đến mấy trăm vạn chứ ít gì.
Đã mấy lần liền cô ta nhìn thấy chị họ múa ở trong phòng rồi, tư thế múa ưu nhã đó khiến cô ta ghen tỵ đến mức hai con mắt suýt chút nữa thì đỏ lên.
Cô ta trộm quay lại rồi sau đó về phòng học múa theo, nhưng tay chân đều không chịu phối hợp.
“Mấy tháng trước không phải chị đã mua cho em một cái máy hơn năm nghìn tệ rồi sao? Dù sao năm sau em cũng thi đại học rồi, học hành quan trọng hơn, em nhường cái máy đó cho Tiểu Lượng chơi trước đi!”