Ông Cường không trả lời, ông vẫn im lặng bước đến bàn ăn mà ngồi xuống. Viễn không lạ lẫm gì với thái độ này của ba, những lần anh cùng ông bà nội đi thăm ba, ba vẫn luôn lạnh lùng như vậy, chỉ nói chuyện với anh được mấy câu trong suốt buổi thăm nuôi. Viễn đứng sát trong vách tường nhìn tấm lưng to lớn của ba, bà Thuý thấy chồng từ chối bước qua chậu than thì cũng không nhắc nhở. “Đói rồi đúng không? Ăn chén canh đậu hủ trước đi..” vừa nói bà Thuý vừa múc một chén canh đậu hủ đưa cho chồng. Bất ngờ ông Cường hất tay một cái chén canh từ trong tay bà Thuý rơi xuống đất vỡ toang, Viễn đướng nhìn cũng giật mình, tim anh đập như đánh trống, cơ bản không hiểu được chuyện gì đã xảy ra giữa ba và mẹ.
“Viễn.. con vào phòng đi, ba mẹ cần nói chuyện riêng...” Bà Thuý bình tĩnh ra lệnh cho Viễn.
Viễn bất giác sợ hãi khi lỡ nhìn vào ánh mắt của ba, đôi mắt của ba đỏ ngầu, đầy giận dữ. Anh vội vàng bước nhanh vào phòng, lòng anh như lửa đốt, anh cố ý để hé cửa chủ yếu muốn cuộc nói chuyện của ba mẹ ít nhiều có thể lọt vào phòng anh một chút.
“Sao mày không thăm tao, mày nhẫn tâm lắm Thuý à!” Ông Cường giọng điệu đầy tức giận và trách móc.
Viễn vẫn không nghe tiếng mẹ trả lời, lúc trước Viễn cũng thắc mắc hỏi mẹ, sao không thấy mẹ đi thăm ba. Mẹ đã nói với anh rằng mẹ giận ba, ba không nghe lời mẹ nên mới phải vào tù. Viễn nghe thế thì sau này cũng không hỏi gì thêm, nói chung Viễn hỏi 10 câu thì mẹ chỉ trả lời 3 câu, còn 7 câu thì mẹ trốn tránh không muốn trả lời. Càng hỏi thì mẹ lại tức giận, về sau Viễn không dám hỏi nữa.
“Mày hận tao sao, mày còn có tư cách để hận tao sao?” Ông Cường càng tức giận hơn trước bộ dạng im lặng bất động của bà Thuý.
Ông Cường đứng phắt dậy vươn bàn tay to và chay cứng nắm lấy cằm của ba Thuý kéo mặt bà ngước lên để bà nhìn thẳng vào gương mặt ông, ông Cường cũng nhìn thấy được sự sợ hãi, đau khổ, thù hận trong đôi mắt của bà Thuý.
“Từ hôm nay tao sẽ không buông tha cho mày đâu Thuý à, nửa đời còn lại mày phải khổ rồi..” Ông Cường mặc kệ sự im lặng của bà Thuý, ông vẫn tiếp tục cảnh báo.
Viễn vẫn chưa được mẹ gọi nên anh không dám ra khỏi phòng, anh vẫn ở yên trong phòng ôn bài cho đến giờ cơm tối. Nghe mẹ gõ cửa gọi ra ăn tối thì Viễn mới bước ra, bước xuống nhà bếp thì đã thấy ba ngồi sẵn trên bàn ăn. Viễn ngồi đối diện ba, lúc này anh mới thấy sắc mặt ba đã hiền dịu đi đôi chút không còn hung dữ như lúc sáng nữa.
“Ăn nhiều vào có sức mà ôn thi...” Ông Cường lên tiếng, lời hỏi han khô khan này lại khiến cho Viễn an tâm được phần nào.
“Dạ....” Viễn vẫn không biết nói gì thêm với ba. Hai cha con xa cách từ lúc Viễn 8 tuổi, rõ ràng là giữa hai cha con rất nhạt nhoà.
Sau khi ăn tối Viễn về phòng, ôn bài được hơn một tiếng thì Viễn giật mình khi nghe được tiếng của Ba rất lớn phát ra từ phòng ngủ của ba mẹ. Sự tò mò bắt Viễn phải nhẹ nhàng mở cửa rón rén bước về phía phòng ngủ của ba mẹ. Cánh cửa phòng của ba mẹ chỉ khép hờ vẫn còn một khe hở cở một lóng tay, ánh sáng từ khe hở lọt ra, âm thanh cũng từ khe hở đó mà lọt ra. Viễn đi nhẹ nhàng nhất có thể, áp sát vào tường, đưa mắt nhìn qua khe hở, cảnh tượng bên trong khiến Viễn phát run, đưa tay lên che miệng cố không để phát ra tiếng động.
Trên giường bà Thuý đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ngửa hai mắt nhắm nghiền, ông Cường cũng không mảnh vải che thân đang hì hục đυ. bà. Ông Cường đυ. rất mạnh bạo, từng cú dập đều phát ra tiếng “bạch bạch” của da thịt va chạm. Rồi “Chát” một tiếng, bất ngờ ông vung tay tát vào mặt bà một cái, miệng ông không ngừng chửi rủa.
“Mày rên lên đi, sao không rên, chẵng phải lúc mày và nó đυ. nhau mày rên rất to sao..”
Bà Thuý vẫn im lặng, đôi mắt nhắm chặt, từ đuôi mắt là dòng nước mắt chảy dài xuống gối. Ông Cường vẫn hung hăn tát thêm một cái vào bên má còn lại. Viễn đứng bên ngoài thấy toàn bộ, bản thân muốn nhào vào để cứu mẹ, nhưng mẹ đã dặn là không được xen vào chuyện của ba mẹ. Mà cho dù anh có cải lời mẹ thì tình huống này anh cũng không thể xông vào, chẳng lẽ xông vào trong lúc ba mẹ đang không mảnh vải trên người sao, xông vào trong lúc ba mẹ đang quan hệ sao. Viễn đứng bên ngoài quan sát mà lòng nóng như lửa đốt.
“Ngày hôm đó tao nằm trên vũng máu nhưng mày lại chạy tới ôm xác nó mà khóc lóc. Mày có biết lúc đó tao đau khổ đến mức nào không..?” Ông Cường hét lớn vào mặt bà Thuý, giọng điệu đầy tức giận.
“Chát..” lần này ông tát mạnh vào một bên vυ' của bà, cái bầu vυ' căng tròn đã đỏ lên rất nhanh. Bà Thuý mím chặt môi, nước mắt đã ướt đẫm hết cả gối.
“Sao.. mày đau à, mày đau bằng tao không, vợ mình không quên tình cũ, vì ghen tuông mà đã vô ý gϊếŧ người, suốt 10 năm vì hận chồng đã gϊếŧ người mình yêu mà mày chưa một lần vào thăm tao...”
Lúc này Viễn mới rõ ràng mọi chuyện, hoá ra sự tình là như vậy, ông bà nội và mẹ luôn giấu anh. Sự tò mò muốn biết thêm chuyện của năm xưa mà Viễn tiếp tục nán lại để nghe thêm.
Lúc này ông Cường vừa dập ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu trong l*и bà Thuý vừa dùng tay bóp thô bạo cặρ √υ' của bà, nhưng từ đầu tới cuối bà vẫn im lặng dù bà đau đến mức chảy hết cả nước mắt.
“Tao hận sự cam chịu của mày, trước đây tao nghĩ sự mày cam chịu lấy tao vì mày đã suy nghĩ thông suốt, nhưng hoá ra mày cam chịu để chờ đợi tình cũ của mày quay về..”