Gió Thổi Bán Hạ

Chương 1: Ba trở về

Mùa hè đã đến, cái nắng hè khiến Viễn thèm được đi bơi, nhưng mùa hè này anh không thảnh thơi được, đang trong thời gian ôn thi đại học, ôn thi đến đầu óc muốn nổ tung. Sau buổi trưa vác cặp sách về nhà giữa cái nắng đến cháy da, trong đầu Viễn vẫn còn chạy một dọc các công thức toán học. Vừa bước vào nhà thì đã thấy mẹ đang hì hục dọn dẹp nhà cửa, vẻ mặt mẹ lại có chút lo lắng, đăm chiêu.

“Nhà mình chuẩn bị có khách hả mẹ..” Viễn máng nón và áo khoác lên móc treo ở cửa rồi hỏi mẹ.

“Ngày mai ba con sẽ về, vì công tác chấp hành tốt nên được xếp vào danh sách đặc xá, về sớm trước một năm.” Mẹ anh vừa lau chùi mặt tủ vừa trả lời bằng giọng điệu rất bình thản, không có vẻ gì là vui mừng khi báo tin ba của Viễn được ra tù sớm thời hạn.

“Thật hả mẹ, vậy để con phụ mẹ dọn dẹp nhà mừng ba trở về.” Nghe tin ba sắp về Viễn rất vui.

*

Tối hôm đó hai mẹ con trên bàn ăn, trái với vẻ mặt vui tươi của con trai, bà Thuý vẫn mang mác nét sầu khổ trong đôi mắt. Thấy mẹ không có vẻ gì là vui mừng, Viễn buông đũa hỏi han. “Mẹ, con thấy mẹ không vui, bộ mẹ không muốn ba về sao..?”

“Không..không có gì hết..” bà Thuý trả lời bâng quơ. Rồi bất chợt bà lại lên tiếng dặn dò. “Ngày mai con nghỉ học một ngày, ở nhà chờ ba con về. Sáng mai mẹ đi chợ sớm mua đồ về nấu ăn mừng ba con trở về.”

“Dạ..Mình có đi đón ba không?.” Viễn lại cắm cúi ăn, anh không nhận ra nét lo âu trong giọng điệu của mẹ.

“Theo dị đoan là người nhà không đi rước, ba con vừa ra cửa cổng nhà giam thì phải đi thằng về mà không được quay đầu nhìn lại. À, mẹ dặn, con nhớ cho kĩ, sau khi ba con về, nếu giữa ba và mẹ có cãi nhau, thậm chí ba con có đánh mẹ thì con cũng không được lên tiếng hay ra mặt, lúc ba mẹ cãi nhau con phải vào phòng khoá cửa không được ra ngoài.”

“Tại sao mẹ lại dặn như vậy, đã 10 năm xa cách, sao về thì lại cãi nhau được...”

“Con đừng hỏi nhiều nữa, mau ăn lẹ rồi vào phòng ôn thi đi..” bà Thuý cáu gắt.

Viễn nghe thế thì cũng chỉ cho rằng mẹ lo xa mà thôi, anh chợt nhớ lại bài vỡ ôn thi lúc sáng anh vẫn chưa ôn lại, vội vàng lùa nhanh cơm trong chén rồi đi vào phòng ôn bài. Bà Thuý ngồi một mình ở bàn ăn, lúc này khi chỉ còn của một mình bà, bà mới lẫm bẫm “Rồi cái ngày đáng sợ nhất cũng đã đến rồi.”. Ngồi trầm tư một lúc lâu bà mới đứng dậy dọn dẹp chén đũa.

*

Buổi sáng Viễn dậy hơi muộn vì tối qua thức khuya ôn bài, bước ra cửa phòng thì thấy mẹ đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn và thủ tục đón ba về. Mẹ đặt một chậu than đang cháy đỏ rực ở ngay giữa cửa chính, trên bàn mẹ đặt một bát canh đậu hủ trắng. Theo tục lệ của ông bà người sau khi ra tù thì sẽ bước qua chậu than đang cháy, đồng thời phải ăn một bát canh đậu hủ trắng thì mới có thể thanh tẩy, xoá bỏ chuyện cũ trong quá khứ, bắt đầu lại một cuộc sống mới.

Tầm khoảng sắp trưa thì từ bên ngoài Viễn đã thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn bước vào, Viễn nhìn thì nhận ra là ba đã về. Viễn đứng ở cửa gương mặt rất vui vẽ cười nói. “Ba về rồi, Ba đã về rồi..” Bà Thuý đứng kế bên, gương mặt bà trắng nhợt nhìn người đàn ông trước mặt. Đã 10 năm bà Thuý chưa từng đi thăm nuôi chồng, mỗi tháng chỉ có mỗi Viễn cùng bà nội đi thăm nuôi, đây là lần đầu tiên bà gặp lại chồng sau 10 năm không gặp.

“Anh bước qua chậu than rồi vào nhà.” Bà Thuý chỉ chậu than ở giửa cửa chính.

Ông Cường vẽ mặt nhìn bà đầy tức giận, ông đi sang một bên mà vào nhà cố ý không muốn bước qua chậu than.

“Ba à, ba phải bước qua chậu than mới xả hết chuyện xui xẻo được..” Viễn kéo tay áo ba nói.

Ông Cường không trả lời, ông vẫn im lặng bước đến bàn ăn mà ngồi xuống. Viễn không lạ lẫm gì với thái độ này của ba, những lần anh cùng ông bà nội đi thăm ba, ba vẫn luôn lạnh lùng như vậy, chỉ nói chuyện với anh được mấy câu trong suốt buổi thăm nuôi. Viễn đứng sát trong vách tường nhìn tấm lưng to lớn của ba, bà Thuý thấy chồng từ chối bước qua chậu than thì cũng không nhắc nhở. “Đói rồi đúng không? Ăn chén canh đậu hủ trước đi..” vừa nói bà Thuý vừa múc một chén canh đậu hủ đưa cho chồng. Bất ngờ ông Cường hất tay một cái chén canh từ trong tay bà Thuý rơi xuống đất vỡ toang, Viễn đướng nhìn cũng giật mình, tim anh đập như đánh trống, cơ bản không hiểu được chuyện gì đã xảy ra giữa ba và mẹ.