Người Yêu Tôi Mắc Bệnh Hoang Tưởng

Chương 7

Lâm Tự mắc chứng rối loạn tâm thần hoang tưởng rất nghiêm trọng.

Tôi sợ anh nhìn thấy chiếc xe tải lao về phía anh như đang nhìn một đám mây lửng lơ, tôi sợ anh nhìn thấy nòng súng chĩa về phía anh như một cây kem ốc quế thơm ngon.

Đối với người bình thường, thế giới thật bình thường, nhưng đối với anh, nó có thể đầy rẫy những nguy hiểm.

Đây cũng là lý do vì sao tôi luôn đóng cửa, không cho anh ra ngoài.

Tôi và người của Giang Đình hợp lực tìm kiếm, từ nơi ở của cô ta tìm xung quanh bán kính một trăm mét.

Lúc mới thực tập ở cục cảnh sát, thật ra việc tôi làm nhiều nhất là đi tìm người mất tích.

Nhưng khi đó tôi không biết là hóa ra tìm một người quan trọng với mình lại hoảng loạn như vậy.

Ban đầu tôi bung dù chạy dưới mưa, nhưng được một lúc lại thấy quá phiền nên tôi vứt dù đi.

Trái tim đập liên tục, tầm mắt bỗng nhiên lướt qua một cái đèn neon.

Rõ ràng đã nói sẽ không quan tâm đến anh nữa, nhưng tôi tự hỏi bản thân đang làm gì đây.

Chỉ một lần này nữa thôi, chỉ một lần, chỉ quan tâm anh thêm một lần nữa.

Dường như tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, tôi bất chấp xung quanh chạy về phía trước, nhưng bất ngờ va phải một người đi xe đạp đang lao ra từ góc phố.

“Cô không muốn sống nữa à!”

Tôi bị tông ngã ven đường, sặc một ngụm nước mưa, làn da cọ xuống mặt đường, khiến tôi đau rát.

Cố tình lúc này đầu tôi lại choáng váng, tôi che trán, cố gắng thích nghi với tầm nhìn ngày càng nhòe đi của bản thân.

Tôi muốn đứng lên nhưng thử rất nhiều lần cũng không đứng nổi, ngã trong mưa, người nọ thấy tôi không động đậy, vội vàng leo lên xe đi mất.

“Không liên quan tới tôi nhé, do cô tự vượt đèn đỏ đó.”

“...”

Trong lúc bừng tỉnh lại, đột nhiên tôi nhìn thấy một bóng hình, chống đầu gối đứng bên cạnh tôi.

“Này, cô làm sao thế này, đồ ngốc."

Đó là... khi tôi và Lâm Tự còn là cộng sự ở đồn cảnh sát.

Anh cũng đang truy bắt kẻ chạy trốn, từ cách xa trăm mét, anh dùng chai bia đập chính xác vào lưng nghi phạm, sau đó nghiêng người trêu chọc tôi.

Trong nháy mắt, bóng dáng của anh biến mất.

Mấy ngày nay trời vẫn mưa to, những sợi mưa lạnh buốt lùa vào cổ áo tôi.

Tôi loạng choạng đứng dậy, đã tìm kiếm suốt nhiều giờ đồng hồ nhưng chẳng có chút manh mối nào.

Hơn nữa, trước đó vẫn thấy người của Giang Đình, bây giờ lại không thấy nữa, tôi sợ cấp dưới của cô ta sơ suất nên muốn gọi điện cho tôi ta.

Nhưng cuộc gọi không thông.

Tôi đành quay lại chỗ cũ, toàn thân rét run.

Tôi đoán ngày mai mình sẽ không thể thoát khỏi cơn cảm cúm, lúc cởi tay áo bên trong, mới phát hiện trên cổ tay mình đầy máu.

Đầu tôi đau quá, đau đến sắp nổ tung, tôi định đến căn cứ của Giang Đình trước để nhờ cô ta lấy cho tôi một ít nước nóng.

Tuy nhiên, còn chưa tới địa điểm, tôi đã nghe thấy âm thanh nói chuyện.

"Ngu ngốc, đừng bảo người phụ nữ kia vẫn còn đang đi tìm đấy."

"Để cô ấy đi tìm dưới mưa. Cô ấy có biết mình là người bị ghét nhất không?"

...

Bọn họ... Đã tìm được Lâm Tự.

Nhưng không có ai nói cho tôi.

Bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt chế giễu, tôi bỏ qua những ánh mắt đó, bước tiếp vào trong sân, ở nơi đó Giang Đình dịu dàng đưa một chiếc khăn cho Lâm Tự.

Xem ra, Lâm Tự không ghét Giang Đình giống như ghét tôi.

Chắc trông tôi thảm hại lắm, tôi đã ngu ngốc tìm anh bên ngoài lâu như vậy mà.

Dường như do sự có mặt của tôi mà trong sân yên tĩnh hẳn đi.

Quần áo tôi dính đầy bùn, tóc cũng bết dính, tôi bỗng nhớ lại ngày mà Lâm Tự được cứu về, tôi cũng thảm hại như thế này tới nhìn anh.

Hôm đó cũng như vậy, tôi chạy xe đạp, trên đường mưa tầm tã, vì lúc nhận được tin quá gấp gáp nên tôi chạy ngã mấy lần mới tới nơi.

Cũng không trách Lâm Tự, điều đầu tiên anh nhìn thấy sau khi mở mắt là tôi, tóc bết dính đầy bùn đất lao vào lòng anh.

Cho nên sau này anh mới ghét tôi như vậy nhỉ?

Tôi lảo đảo đi về phía ánh đèn ấm áp trong sân.

Tôi cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói với anh.

Nhưng mà lời nói tới miệng rồi lại cảm thấy mọi thứ chẳng có ý nghĩa gì cả.

Thế nên tôi chỉ kiễng mũi chân lên xoa đầu anh.

“Lâm Tự ngốc nghếch.”

“Kiếp sau đừng gặp nhau nữa nhé.”