Trong cửa hàng thiết bị âm thanh, những bài hát thập niên 70-80 vang lên.
Ngoài cửa sổ cơn mưa rất to, hạt mưa lớn va đập cọ rửa lên mặt kính.
“Nốt cao ngọt, nốt trung chuẩn, giọng trầm thấp.”
Người ngồi bên cạnh nhắm hai mắt, thân hình đong đưa theo giai điệu lên xuống.
“Tóm lại đó là mượt như sunsilk!”
Tôi thở dài giữa những tiếng hát cao vυ't, nói với cậu ta: “A Châu, tôi sắp chết rồi.”
Âm thanh trong cửa hàng im bặt, cậu ta ngồi dậy nhìn tôi liếc mắt một cái, sau đó lại rũ mắt nhìn tờ giấy tôi đưa qua.
Sau một lúc lâu, nghe thấy tiếng cậu ta hít vào thật sâu.
“Không thể chữa được?”
“Tôi sẽ phối hợp trị liệu, nhưng xác suất khỏi bệnh rất thấp.”
“Lâm Tự đâu, hắn đang làm gì?”
“...”
Người bên cạnh chống trán hỏi tôi, tôi im lặng một lúc lâu.
“Anh ấy… Vẫn tốt.”
“Tôi đã giao anh ấy cho người có thể chăm sóc anh ấy tốt hơn.”
“Tủi thân của chị hiện hết lên mặt rồi, chị Niên.”
Người trước mặt thẳng thắn vạch trần lời nói dối và sự điềm tĩnh của tôi.
Lý Châu là một đặc vụ nằm vùng cùng với Lâm Tự.
Chức vụ nằm vùng của cậu ta không cao cho nên cũng không khó thoát thân như Lâm Tự, sau nhiệm vụ, cậu ta làm thêm mấy năm rồi nghỉ hưu, mở cửa hàng thiết bị âm thanh này.
Tôi hít mũi, nhìn vào mắt cậu ta, nói: “Sau khi tôi chết, hãy chôn đồ vật của tôi dưới núi Thanh Thành, chôn cùng chỗ với bọn họ. Lấy tro của tôi làm thành pháo hoa bắn lên trời.”
“...”
Có lẽ do tôi sắp xếp hậu sự quá nghiêm túc, sắc mặt của Lí Châu mới trở nên nghiêm túc hơn.
“Đừng, chị Niên.”
“Nếu chị chết thật, em phải nói với Lâm Tự như thế nào?”
“Nếu hắn nhớ lại, hắn sẽ đau lòng chị chết mất à?”
“Chị Trương, chị cố gắng lên, cố tới khi thằng nhãi Lâm Tự kia nhớ ra chị.”
“Sau đó đánh cho hắn một trận, cái tên vô tâm đó…”
Một tiếng sấm ầm vang lên gần đó.
Khóe miệng tôi giật giật không biết nên khóc hay nên cười.
Tối hôm qua về đến nhà, bỗng nhiên tôi ngã xuống hành lang, đầu đau nhức dữ dội, một mình nằm trên sàn nhà suốt ba tiếng đồng hồ.
Tôi tỉnh lại vì bị lạnh, sau đó mới phát hiện ra tôi đã gọi tên Lâm Tự suốt trong giấc mơ, giọng nói khàn cả đi.
Nhưng Lâm Tự không còn nữa.
Cơn mưa như trút nước như xóa đi khoảng cách giữa chúng tôi, cho đến đi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là Giang Đình gọi tới, tôi nhận điện thoại.
Giọng nói trong điện thoại dồn dập, tôi đứng bật dậy, đi tìm dù.
Lí Châu hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi tắt điện thoại, mờ mịt nhìn cậu ta.
“Lâm Tự mất tích.”
“Cậu nói xem, tại sao tôi vẫn muốn liều mạng đi tìm anh ấy.”