Sở Phất Duy lấy ra rau dưa từ tủ lạnh, muốn dùng nước rửa một cái, nhưng nhất thời không cầm chắc, đồ ăn lăn vào trong bồn rửa bát. Cô vội vàng nhặt nó lên, rửa xong, lại bắt đầu lục tủ tìm nồi, phát ra âm thanh leng keng leng keng.
"Cô đang làm gì vậy?"
Có lẽ là âm thanh quá lớn, Hàn Trí Viễn đều bị kinh động. Anh đã thay áo ngủ thuần đen, đôi mắt như mực, tóc ngắn ướt sũng, trên người nhiễm hơi nước, nghiễm nhiên là vừa mới tắm rửa xong, vội vàng chạy tới, sợ cô làm chuyện xấu gì.
Sở Phất Duy nghe vậy, vô tội quay đầu: "Kiếm chút đồ ăn."
Hàn Trí Viễn muốn nói lại thôi: "Căn nhà này vừa được trang hoàng xong."
"Cho nên? Không thể nấu sao?"
"Không, là không thể cháy."
Sở Phất Duy mặc kệ anh âm dương quái khí, tiếp tục chuẩn bị bữa tối của mình, đem xà lách đặt ở trên thớt. Cô phát hiện anh đứng bất động tại chỗ, nghi hoặc hỏi: "Anh đứng ở đây làm gì?"
"Chờ gọi 119 hoặc 120."
Kế tiếp, quá trình nấu ăn là một hồi tra tấn đối với hai bên.
Sở Phất Duy không chịu nổi Hàn Trí Viễn không tiếng động giám thị, Hàn Trí Viễn không chịu nổi Sở Phất Duy làm việc lỗ mãng. Anh mắt thấy cô ngay cả dao nhỏ cũng không cần, đem túi rau xà lách đơn giản xé mở, bật bếp nấu mì, lông mày đã sớm nhíu lại.
Nồi nhỏ ùng ục nổi bong bóng, nước nóng đã sớm sôi trào, sắp nhào ra ngoài.
Hàn Trí Viễn rối rắm hồi lâu, nhắc nhở: "Tại sao không tiếp tục? Nồi của cô sắp cháy khô rồi."
Sở Phất Duy cầm mì sợi đứng nhìn: "Chừng này mì sợi sẽ nấu được bao nhiêu?"
"…"
Hàn Trí Viễn không quen nhìn hành động vụng về của cô, rốt cục nhịn không được ra tay cứu vãn căn bếp bừa bộn. Anh trực tiếp lấy mì sợi, lấy ra phân lượng thích hợp, bỏ vào trong nồi nóng hổi, lại dùng đũa chậm rãi quấy.
Bình thường Sở Phất Duy đối nghịch với anh, nhưng hiện tại sẽ không háo thắng. Cô yên tâm thoải mái dọn dẹp, còn đi vòng quanh phía sau anh, nói thầm: "Cho thêm trứng gà và cà chua đi."
Hàn Trí Viễn trào phúng: "Tôi là người hầu của cô sao?"
"Đúng vậy." Sở Phất Duy đúng lý hợp tình, "Không phải kết hôn là một người nô dịch một người khác hợp pháp sao."
"?"
Cô xoay đầu thật nhanh, uyển chuyển nói: "Nếu anh không muốn, vậy dứt khoát bảo tôi ít đến ở. Trước kia anh ở với ông nội, đều làm việc và nghỉ ngơi giống người già, ở chung với tôi không quen, buổi tối tôi thường xuyên ồn ào."
Nếu như không phải bị người ngoài để ý, cô cũng không muốn ở dưới một mái nhà cùng anh, có thể tưởng tượng được anh xoi mói hằng ngày, không phải ghét bỏ phòng ngủ của cô hỗn loạn thì chính là chỉ trích cô quá nhiều chuyện, hoàn toàn là một người bảo thủ.
"Lý do này không thỏa đáng, ban ngày cô cũng rất ồn ào." Anh nhẫn nại nói, "Ăn mấy quả trứng?"
"Một quả."
Cũng không lâu lắm, một chén mì sợi đã được đặt lên bàn, cho trứng gà, rau xà lách cùng cà chua, phối màu phong phú, mùi vị thơm ngon.
Sở Phất Duy ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay cầm đũa, thỏa mãn ngồi ăn, lại thấy anh lắc lư trước bồn rửa bát, vội nói: "Anh không cần rửa bát, chờ ngày mai có người dọn vệ sinh tới dọn dẹp, tôi rất ngại."
Hàn Trí Viễn đổ canh thừa trong nồi, tức giận nói: "Không ai hầu hạ cô, còn rửa chén cho cô."
"Trí Viễn, đừng như vậy."
Sắc mặt Sở Phất Duy thương xót: "Tôi tôn trọng anh từ tận đáy lòng, anh không nên thiếu lòng tự trọng, phải coi mình là người."
"…"
Hàn Trí Viễn không để ý đến cô nữa, phất tay áo bỏ đi.
Sau khi ăn no, một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Sở Phất Duy không gặp Hàn Trí Viễn vào buổi sáng, chỉ nhận được một tin nhắn của đối phương, dặn dò cô ăn sáng ở nhà, nhớ chào hỏi với người dọn vệ sinh. Bình thường anh đều dùng cơm ở công ty, chỉ có thỉnh thoảng mới có thể trở về vào bữa tối.
*
Tiên Ngọc Trai, một ngày trước đã kết thúc cuồng phong gào thét, phòng thiết kế nghênh đón gió êm sóng lặng. Lý Sĩ Huân vừa mới đi vào phòng thiết kế, lén lút báo cáo: "Nghe nói hết chưa?"
Anh ta nhảy đến bên cạnh các đồng nghiệp, nháy mắt ra hiệu: "Bọn họ tìm Hàn tổng khuyên can cũng vô dụng, Hàn tổng còn vì thế mà bị bà chủ dạy dỗ."
Mặc dù Hàn Trí Viễn không chủ động nhắc tới việc này ở tập đoàn, chỉ nói với người khác rằng mình tôn trọng quyết sách của Sở Phất Duy, nhưng không ngăn được người theo đuôi thích đồn nhảm, đã sớm mang tin đồn về công ty, thêm mắm dặm muối miêu tả tình cảnh, nói ở nhà Hàn tổng không có địa vị gì, bị mắng không ngóc đầu lên được.
"Đừng nói chuyện với tôi." Trần Cảnh lập tức cách xa, kéo dài khoảng cách với Lý Sĩ Huân, bĩu môi nói, "Thân phận của cậu là gì, thân phận của chúng tôi là gì, đừng lôi kéo làm thân với chúng tôi, đúng không, chị Xu Dao?"
Từ hôm qua Sở tổng vạch trần thân phận của Lý Sĩ Huân, trong lòng Trần Cảnh liền có chút không thoải mái, trước kia cô ấy thích nhất là tám chuyện với đối phương, bây giờ biết được người ta là phú nhị đại, chỉ có cô ấy là người làm công trâu ngựa, nhìn như có chút quan hệ, nhưng thật ra chính là giai cấp bất đồng.
Lý Sĩ Huân lỡ miệng cũng không sao, nhưng cô ấy mà nói lung tung thì sẽ khác.
Lý Sĩ Huân nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, quẫn bách nói: "Hu hu, không phải đều là chị em tốt sao -"
"Xì, định ăn vạ à."
Lý Sĩ Huân cứng đờ tại chỗ, nhìn người bên ngoài xin giúp đỡ.
Cam Xu Dao khuyên nhủ: "Được rồi, đều là đồng nghiệp, khoan dung một chút."
"Nghe không, đều là đồng nghiệp... " Trần Cảnh kéo dài giọng, nhấn mạnh, "Chỉ là đồng nghiệp, chỉ nói chuyện chính."
Lý Sĩ Huân lộ vẻ bất đắc dĩ.