Hôn Nhân Hợp Đồng

Chương 29

"Chúng ta không đi ngăn cản sao? Dù gì cũng là Hàn tổng..."

Một người khác đưa tay ngăn lại, buồn bực nói, "Để cho hai người bọn họ tới đánh cậu à?"

Sở Phất Duy không phải là nhân vật dễ chọc, nếu không Hàn tổng cầu xin cần gì phải tặng hoa lại tặng quà để làm nền trước.

"Hơn nữa nếu như cậu ta phát hiện ra chúng ta thì biết để mặt mũi ở đâu, cậu đừng gây thêm chuyện cho tôi."

"Tôi thấy Hàn tổng rất khách khí, không hiểu sao lại trở mặt, đúng là tính tình đại tiểu thư!"

Người nọ lắc đầu, cảm khái nói, "Rốt cuộc hôn nhân mang đến cái gì cho đàn ông."

Một lát sau, động tác mãnh liệt đυ.ng ngã ly rượu thủy tinh, nhân viên phục vụ đi đến thu thập mảnh vỡ, Hàn Trí Viễn và Sở Phất Duy mới ngừng tranh chấp. Hai người xin lỗi nhà hàng, thanh toán hóa đơn, rời khỏi Ming"s với sắc mặt không tốt, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra sự tan rã trong không vui.

Hai tên rình coi vội vàng đuổi theo, thế nhưng thang máy chạy rất nhanh.

Sau khi chạy đến cửa, bọn họ chỉ nhìn thấy chiếc xe nghênh ngang rời đi, Hàn Trí Viễn và Sở Phất Duy đều không biết tung tích.

*

Trong xe, Sở Phất Duy ngồi ở ghế phụ, tùy ý quay đầu nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng hai người. Cô ngồi thẳng người, hỏi: "Như vậy là được rồi? Bọn họ có thể tin sao?"

Vừa rồi khí thế của hai người lợi hại, thực tế chính là hai con gà tiểu học đánh nhau, căn bản không có lực sát thương gì.

"Ngày mai tôi diễn hai vở nữa ở tập đoàn, chắc sẽ không gây phiền phức cho tôi." Hàn Trí Viễn vừa lái xe, vừa lạnh nhạt nói, "Cũng không thể để cô thật sự bạo hành tôi."

Bọn họ nhờ anh làm thuyết khách, đương nhiên anh phải bày ra bộ dáng, về phần hiệu quả như thế nào, vậy phải nói sau.

"Không nghĩ tới anh sẽ xây dựng cho mình hình tượng sợ vợ." Sở Phất Duy muốn nói lại thôi, "Cái này không giống với tôi nghĩ, cứ cảm thấy các lão tổng khác sẽ không làm như vậy."

"Bọn họ làm như thế nào?"

"Tức giận vì hồng nhan, xem ai dám chê tôi." Sở Phất Duy khích lệ nói, "Thể hiện ra khí khái tổng giám đốc, anh nên làm chỗ dựa cho tôi, cứng đối cứng với bọn họ!"

Rõ ràng đây mới là tinh túy của tổng giám đốc hào môn!

"Vậy để tôi từ chức đi."

Sắc mặt Hàn Trí Viễn không chút thay đổi nói: "Cô sắp xếp cho tôi vào Vạn Tinh, dù sao cô cũng là tổng giám đốc, tổng giám đốc bá đạo bảo vệ tôi."

"…"



Bóng đêm dày đặc, cổng sắt chậm rãi nâng lên, chiếc xe màu sậm lái vào tiểu khu, lái vào bãi đỗ xe ngầm.

Leng keng một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Sở Phất Duy đi theo Hàn Trí Viễn đến nhà mới, rốt cục thấy rõ toàn cảnh cấu tạo bên trong.

Tiểu khu nằm ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, mỗi tầng là một hộ gia đình.

Bố cục không gian rộng lớn, khiến người ta cảm thấy tầm nhìn rộng mở. Ngoài cửa sổ là thành phố lấp lánh ánh sáng, được ánh đèn neon nhiều màu sắc tô điểm, vào ban đêm mông lung thần bí.

"Phòng ngủ của cô ở hướng nam, trong phòng thay đồ có quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân cũng đầy đủ." Hàn Trí Viễn treo âu phục trên cánh tay, chỉ về hướng phòng, "Nếu cô có bất mãn với việc chia phòng ngủ, ngày mai chúng ta lại điều chỉnh, hôm nay đã quá muộn."

Sở Phất Duy gật gật đầu, cô đánh giá trang hoàng trong phòng một vòng, coi như hài lòng đối với điều kiện nơi đây, hỏi: "Anh ở phòng nào?"

"Phòng bên cạnh cô."

Sở Phất Duy nghi ngờ: "Dựa vào đâu mà ở phòng bên cạnh phòng tôit? Trong nhà chỉ có hai phòng ngủ sao?"

"Đương nhiên không chỉ có hai phòng." Hàn Trí Viễn trầm ổn hỏi lại, "Nhưng dựa vào cái gì chỉ có cô ngủ hướng Nam?"

Ở đây có không ít phòng ngủ, chỉ là không gian hướng nam có hạn, đương nhiên hai gian phòng ngủ hướng nam kề nhau.

Sở Phất Duy nghe lý do, miễn cưỡng nói: "Được rồi, coi như công bằng."

"Vậy tôi về phòng đây."

Hàn Trí Viễn thấy cô không có ý kiến, trực tiếp đi vào phòng ngủ, còn tiện tay đóng cửa lại.

Sở Phất Duy nghe thấy lạch cạch một tiếng, khóa cửa dứt khoát cài chặt, thầm mắng người này đủ cẩn thận, giống như phòng trộm cô, có lẽ sợ cô đùa dai.

Nhà mới được trang hoàng xa hoa, đồ dùng mới tinh, đồ dùng sinh hoạt không có chút dấu vết đã qua sử dụng.

Sở Phất Duy trở về phòng ngủ đi dạo một vòng, tùy ý lật quần áo trong phòng thay đồ, phát hiện quần áo phía trên còn chưa tháo tag mác, đều là nhãn hiệu mà cô thường xuyên mặc, lại thuận tay treo trở về.

Hàn Trí Viễn trốn vào trong phòng, trong phòng khách không có một bóng người, thật sự không có việc gì làm. Cô buồn chán đi tới đi lui, không hiểu sao lại đói bụng, định tìm chút gì đó ăn.

Lúc ở Ming"s hai người chỉ lo diễn kịch, hơn nữa lượng cơm Tây vốn đã ít, hoàn toàn không có cảm giác no bụng.