Lạc Thanh Chu lại xuất hiện, cau mày hỏi: "Làm gì?"
Yến Bất Dã: "Đại lão, ngài sẽ không trói buộc với ta chứ?"
Lạc Thanh Chu: "Ta tạm thời không thể rời khỏi chiếc nhẫn này quá một trượng."
Yến Bất Dã hèn mọn: "Đại lão, như ngài thấy đấy, ta chỉ là một phàm nhân bình thường."
Lạc Thanh Chu: "Người phàm nhưng tâm không phàm."
Yến Bất Dã cố gắng vùng vẫy: "Ta rất nhạt nhẽo, không có lý tưởng gì, ta chỉ biết kéo chân ngài lại, nếu ngài có việc gì cần làm, ngài tự đi làm sẽ tốt hơn là mang theo ta."
Lạc Thanh Chu: "Ngươi phải đánh bại thế lực đen tối."
Yến Bất Dã vẫn không từ bỏ: "Ta rất yếu."
Lạc Thanh Chu: "Yếu nên mới không dễ bị chú ý."
Yến Bất Dã:?
Nói nữa là mất lịch sự rồi.
Người trong cuộc chỉ hối hận, vô cùng hối hận.
Thấy Yến Bất Dã cứ thoái thác mãi, trong mắt Lạc Thanh Chu dường như hiện lên một biểu đồ thống kê hình quạt, hai phần nghi ngờ, ba phần không hiểu, còn có năm phần chân thật.
"Ngươi không phải là tiểu fan của ta sao? Ngươi không muốn ở bên ta sao? Hay là... " Người đàn ông nheo mắt lại, nốt ruồi đỏ lạnh lẽo, đáy mắt như giếng cổ u ám.
"Ngươi đang lừa ta?"
"Sao có thể chứ!" Cảm nhận được sát khí ẩn chứa trong đôi mắt vàng kim, Yến Bất Dã lập tức lại hóa thân thành tiểu tinh linh nịnh nọt đáng yêu.
"Ngài đừng nói bừa, đương nhiên là ta ngưỡng mộ ngài nhất rồi! Sự ngưỡng mộ của ta dành cho ngài như nước sông cuồn cuộn, không bao giờ ngừng! Một người vừa đẹp trai, vừa mạnh mẽ, vừa hoàn hảo như ngài, xưa nay chưa từng có, sau này cũng không có, ta chưa từng gặp người thứ hai!"
Lạc Thanh Chu hài lòng: "Vậy thì tốt."
Yến Bất Dã âm thầm nắm chặt nắm đấm yếu ớt.
Hắn định lừa Lạc Thanh Chu thành tiểu đệ, kết quả cuối cùng lại là hắn bị lừa!
Nhưng Yến Bất Dã cũng không quá hoảng sợ.
Dù sao thì hắn cũng có hệ thống, bên trong có không ít thứ có thể giúp hắn thoát khỏi Lạc Thanh Chu, mặc dù bây giờ điểm đổi không đủ nhưng tích góp dần rồi cũng có.
Hơn nữa như Lạc Thanh Chu đã nói, hiện tại chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy y, đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng làm hại hắn.
Cho nên.
Khi gặp nguy hiểm, hắn sẽ lập tức ném Lạc Thanh Chu ra ngoài để bảo vệ mạng sống.
—— Quyết định là ngươi rồi, rùa đầu tỏi!
Hệ thống: [Ngươi có bản lĩnh thì nói to lên để Lạc Thanh Chu nghe thấy đi!]
Yến Bất Dã: [Không dám không dám.]
Nhưng Yến Bất Dã hiện tại có lời khác muốn nói: "Lạc Thanh Chu, ngươi không phải nói sẽ bảo vệ ta sao? Đại lão, bây giờ ta cần ngươi bảo vệ."
"Ồ?"
Tên ngốc ngốc nói nhảm này lại có chủ ý xấu gì đây?
"Cái kia, ngươi có thể giúp ta phục hồi cánh cửa không?" Yến Bất Dã e thẹn cúi mắt: "Ta không mặc qυầи ɭóŧ, lạnh, dễ bị cảm lạnh."
"...... "
*
Ngày hôm sau, khi Yến Bất Dã tỉnh dậy, cả người vẫn còn mơ màng, có cảm giác như đang nằm mơ.