Ta Làm Khùng Làm Điên Trong Truyện Ngược

Chương 19

Yến Bất Dã:!!

"Để báo đáp ân cứu mạng của ngươi, từ giờ trở đi, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Yến Bất Dã:!!!

Hắn, hắn đây là bị cầu hôn sao!?

Người cổ đại các ngươi thẳng thắn như vậy sao?

Ân cứu mạng thật sự là trực tiếp lấy thân báo đáp sao!?

Yến Bất Dã còn chưa kịp từ chối.

Cùng với một luồng ánh sáng trắng lóe lên, chiếc nhẫn đen vốn giản dị đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, bề mặt rách nát được linh lực phục hồi, chiếc nhẫn to hơn một cỡ được thu nhỏ lại, vừa vặn đeo vào ngón giữa của hắn.

Toàn bộ chiếc nhẫn xuất hiện những hoa văn màu trắng phức tạp đẹp mắt, viên đá quý ở giữa thì không thay đổi nhưng khoảnh khắc này lại phát ra ánh sáng rực rỡ.

"Lạc Thanh Chu, chúng ta mới quen nhau ngày đầu tiên, như vậy không ổn lắm đâu..." Yến Bất Dã miệng thì nói như vậy không ổn lắm nhưng tay đã rất thành thật sờ lên chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này trở nên thật... lợi hại!

Đợt này kiếm lời rồi! Không chỉ thu phục được Lạc Thanh Chu làm tiểu đệ, còn được tặng không một thần khí.

Yến Bất Dã đang mơ tưởng đến cảnh mình dẫn theo tiểu đệ gϊếŧ sạch thế giới tu chân, dùng hack để bay thẳng lên trời.

Bỗng phát hiện ra——

Ủa, khoan đã, hình như không tháo được chiếc nhẫn này ra?

Yến Bất Dã: "...... "

Không nên như vậy, không thể như vậy được.

Yến Bất Dã hơi ngơ ngác, hắn dùng sức kéo hai lần, chiếc nhẫn vẫn không nhúc nhích, như thể đã mọc vào trong thịt hắn.

Mẹ nó?!

Yến Bất Dã tỉnh khỏi mộng tưởng đẹp đẽ, cùng với chỏm tóc ngốc nghếch của hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Lạc Thanh Chu, sao tháo được chiếc nhẫn này không ra vậy?"

"Bởi vì." Lạc Thanh Chu vẫn mỉm cười: "Ta đã niệm chú."

"Bây giờ chỉ có ta mới có thể tháo chiếc nhẫn này ra."

Yến Bất Dã:?

"Như ngươi đã nói, ta bị thương nặng nên bị phong ấn vào trong nhẫn, giờ chỉ còn một hồn phách, vô cùng yếu ớt. Hiện tại chỉ có ngươi mới có thể nhìn thấy ta, chạm vào ta, vì vậy ta cần ngươi giúp ta làm một số việc."

Yến Bất Dã lập tức bày ra vẻ thành kính 200%: "Thì ra là vậy, đại lão ngài không cần lo lắng, việc phục vụ ngài là lẽ đương nhiên, là thiên kinh địa nghĩa, đây là vinh dự của chúng tiểu fan!"

Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ.

Vinh dự cái đầu ngươi, ai rảnh mà hầu hạ ngươi chứ.

Đợi đêm nay qua đi, hắn sẽ đeo nhẫn rồi chạy trốn!

"Phải không?" Lạc Thanh Chu nhướng mày đầy ẩn ý, gật đầu nói: "Ta về trước đây."

Yến Bất Dã: "Hả?"

Hắn vừa định hỏi Lạc Thanh Chu về đâu thì vị đại lão này đã biến mất ngay trước mặt hắn.

Cùng lúc đó, chiếc nhẫn trên ngón tay hắn đột nhiên sáng lên, hắn nảy ra một suy đoán khủng khϊếp.

Yến Bất Dã: "...... "

Khoan đã, không phải chứ? Không thể nào chứ? Không thể nào được chứ?!

Sao ngươi còn có thể quay về được nữa vậy!?

Yến Bất Dã không thể tin được mà kêu lên: "Lạc đại lão! Lạc đại lão! Lạc đại lão!"

Liên tục gọi ba tiếng.