Thiên Cổ Thần Văn

Chương 60: Hắc Ám Tà Vương Thiên (20) - Nếu có kiếp sau! Bản vương nhất định sẽ không phụ chân tình của nàng!


Tà Vương giơ cao thanh kiếm của mình hướng về Quang Minh Thánh Đế, giọng nói của hắn rất lớn, vang vọng chiến trường::

- Quang Minh Thánh Đế khốn kiếp! Bản Vương không ngờ sức mạnh thần thánh của các ngươi đáng sợ như vậy! Các ngươi vậy mà đã bày ra ảo trận để cho quân đội của chúng ta tự gϊếŧ hại lẫn nha! Là ta đã đánh giá sai sự đáng sợ của Thánh Thành các ngươi! Quang Minh Thánh Đế! Ngươi đã ngăn cản chúng ta! Bảo vệ nhân loại! Bản vương không cam tâm! Ta phải gϊếŧ chết ngươi! Tiêu diệt tất cả mọi người! Đi chết đi!

Tà Vương lao đến, cầm lấy thanh kiếm chém về phía trước nhưng Quang Minh Thánh Đế đã nhanh hơn một bước, giọng nói vang vọng trong không gian:

- Tà Vương! Cuộc chiến này đã kết thúc! Các ngươi đã thất bại rồi!

Kiếm của Quang Minh Thánh Đế rút ra, đâm vào bụng của Tà Vương. Thanh kiếm trên tay của Tà Vương rơi xuống, máu từ miệng của hắn tràn ra bên ngoài. Tất cả mọi người nhìn lên trời cao trông thấy cảnh lấy lập tức hò reo.

Nhân loại đứng trước cuộc thảm sát của ma quỷ quân đoàn dưới trướng Tà Vương, may mắn dưới sự bảo vệ của Thánh Thành, ma quỷ quân đoàn đã bị tiêu diệt.

Mà Tà Vương đáng sợ bị người người căm hận cũng đã bị Quang Minh Thánh Đế tự mình gϊếŧ chết trước mặt tất cả mọi người.

Kiếm đâm vào bụng của Tà Vương nhưng Quang Minh Thánh Đế lại run rẩy, nước mắt của một tuyệt thế anh hùng được thiên hạ kính ngưỡng vậy mà lại trào ra, đau đớn thay cho kẻ thù. Vẻ mặt của Tà Vương lại vô cùng bình thản, nhìn thanh kiếm đang đâm sâu vào trong bụng của mình, nở một nụ cười nhẹ, đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt đang run rẩy của Quang Minh Thánh Đế mà nói:

- Làm rất tốt! Ha ha ha ha! Anh hùng của thiên hạ... Ngươi... Làm rất tốt!

Quang Minh Thánh Đế rút kiếm ra. Cơ thể của Tà Vương trên không trung lung lay, sinh mệnh lực của hắn đang ngày ngày tan biến nhanh hơn, hắn nhìn khắp xung quanh chiến trường ngập tràn khói lửa, cười lên một cách yếu ớt mà nói:

- Ha ha ha ha! Chiến tranh! Cuối cùng ngươi cũng đã phải chấm dứt rồi!

Cha! Mẹ! Thiên hạ này từ nay về sau sẽ không còn những đứa trẻ như con vì chiến tranh mà mất đi cha mẹ của mình nữa rồi...!

Sức mạnh cuối cùng cũng tan biến hoàn toàn...

Tà Vương rơi xuống dưới mặt đất. Chỉ còn lại trên không trung Minh Đế chiến thắng trong tiếng tung hô của tất cả mọi người!

Gần một ngàn nữ tử cầm cung nhìn thấy Tà Vương bị Quang Minh Thánh Đế đâm chết thì đồng thời quỳ gối xuống, rút ra chủy thủ bên mình rồi đâm vào ngực, từng nữ tử xinh đẹp này gục xuống.

Bọn họ tất cả đều đi theo chủ nhân của mình!

Minh Đế ở trên cao nhìn thấy cảnh này, mắt khẽ nhắm lại. Giơ tay lên khiến tất cả mọi người đều ngừng tung hô rồi lớn tiếng nói, giống như để cho Tà Vương đang còn thoi thóp ở bên dưới có thể nghe thấy:

- Tà Vương đã chết! Chiến tranh tàn khốc đã chấm dứt! Hiện tại bản đế ra lệnh cho toàn bộ thiên hạ giải tán quân đội, thiết lập hòa bình! Kẻ nào làm trái vậy thì đừng trách bản đế vô tình, thánh thành chúng ta vô tình! Thiên hạ này từ nay về sau sẽ được bảo vệ bởi Thánh Thành chúng ta! Không bao giờ được phép tổ chức quân đội, xảy ra chiến tranh nữa!

Âm thanh của Quang Minh Thánh Đế vang vọng trời đất, đi sâu vào trái tim của tất cả mọi người, trong tiếng tung hô của tất cả mọi người:

- Bản đế tuyên bố chiến tranh kể từ hôm nay chấm dứt! Quân đội các nơi giải tán! Thiên hạ thái bình!

Đây giống như một giấc mộng khiến cho tất cả mọi người vỡ òa...!

Thái bình... Có thể xảy ra sao?

Lời này thật giống như một giấc mộng hoang đường.

Nhưng hiện tại do tuyệt thế anh hùng cứu vớt nhân loại Quang Minh Thánh Đế thủ lĩnh của Thánh Thành nói ra vậy thì thiên hạ khắp nơi đều sẽ hưởng ứng.

Thánh Thành hiện tại cũng chính là tồn tại mạnh nhất trên toàn đại lục, không ai có đủ sức dám chống lại.

Thiên hạ này kẻ nào dám chống lại tuyệt thế anh hùng trong lòng dân chúng muốn kiến tạo hòa bình...?

Hòa bình...vậy mà thực sự có thể diễn ra rồi... Thực sự diễn ra rồi...!

Dân chúng mọi nơi nghe được lời này, tất cả mọi người đều quỳ gối hướng về phía của Quang Minh Thánh Đế, vị đại anh hùng trong lòng mình mà kích động:

- Quang Minh Thánh Đế vạn tuế! Thánh Thành vạn tuế!

Chiến tranh tàn khốc kéo dài trên đại lục cứ như vậy cuối cùng cũng đã kết thúc.

...

Tà Vương run rẩy lê lết trên mặt đất bò về phía thi thể của nữ nhân tóc trắng.

Hình bóng của nàng ngày càng gần, cũng càng ngày càng trở nên mờ dần.

Mắt của hắn đang nhòa đi. Sinh mệnh của hắn đang ngày càng tiêu thất.

Hắn với tay ra, chỉ còn một khoảng cách nhỏ, nhưng không thể với tới...

Dùng hết sức lực cuối cùng, hắn rút ra thanh chủy thủ bên người, cứa vào cổ tay mình rồi đưa tay ra.

Máu từ cổ tay của hắn tràn ra, chảy về phía nàng, chạm vào người của nàng.

Mắt của hắn mờ dần, hình ảnh của nàng ngày càng trở nên tan biến, giọng nói cuối cùng yếu ớt của hắn vang lên:

- Khánh Linh!

Nếu có kiếp sau!

Bản vương... Nhất định...sẽ không phụ chân tình của nàng!

...