Thiên Cổ Thần Văn

Chương 59: Hắc Ám Tà Vương Thiên (19) - Ꮆiết chết ta!


Ánh sáng cũng vì thế bao phủ thiên địa, chiếu lên cơ thể của những ác ma và ác quỷ trên chiến trường khiến nhưng sinh vật tà ác và nhơ bẩn cuối cùng bị ánh sáng của thái dương thiêu đốt, gầm thét ngã xuống trong ngọn lửa hung tàn.

Tà Vương nhìn về phía của nữ tử cầm trường cung, nàng đã nằm xuống, mái tóc trắng tinh, làn da nhăn nheo nhưng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế và trẻ trung vẫn còn tồn tại. Nàng đã nhắm mắt nhưng giống như là chìm vào giấc ngủ say.

Trái tim của Tà Vương đã ngừng đập, nhưng hiệu quả của phòng ngự vô địch đang níu giữ linh hồn của hắn còn tồn tại, sinh cơ của hắn theo sức mạnh đang ngày càng suy giảm mà dần dần mất đi.

Tà Vương nhìn xung quanh khắp chiến trường, ngẩng đầu lên trời mà cười run rẩy:

- Ha ha ha ha! Cái gì mà là các đại quân hùng mạnh trong thiên hạ, không phải là bị bản vương một đường tiêu diệt hay sao? Cái gì là Ma Hoàng tồn tại tối cường của địa ngục, không phải là bị bản vương tính kế gϊếŧ chết hay sao? Cuộc chiến này từ khi diễn ra đã định sẵn bản vương sẽ là kẻ chiến thắng...

Bởi vì thất bại của bản vương... Chính là chiến thắng lớn nhất!

Tà Vương cùng Minh Đế lúc này vẫn đang lăng không mà đứng ở trên cao, hắn bước từng bước trên không trung, sức mạnh đang ngày càng tiêu thất khiến những bước đi của hắn trở nên lững thững:

- Quang Minh Thánh Đế! Hiện tại tất cả các đạo quân lớn đều đã bị ma quỷ quân đoàn của ta tiêu diệt! Ma quỷ quân đoàn của ta cũng đã vĩnh viễn biến mất đi! Thiên hạ này Thánh Thành của ngươi đã trở thành tồn tại hùng mạnh nhất! Thiên hạ này... Đã là của các ngươi rồi!

Không phải người ta nói Thánh Thành các ngươi chính là tồn tại được thần linh ban phước để bảo vệ nhân loại hay sao?

Không phải người ta nói Quang Minh Thánh Đế ngươi là đại anh hùng được tất cả mọi người kính ngưỡng hay sao?

Hiện tại... Thánh Thành các ngươi đã trở thành tồn tại hùng mạnh nhất! Chiến thắng chúng ta... Bảo vệ được nhân loại cũng đã khiến các ngươi được tất cả mọi người kính ngưỡng! Ngươi đã có lực lượng để thống nhất thiên hạ này... Đem đến thái bình rồi!

Những bước đi của Tà Vương tiếp tục lững thững hướng gần về phía của Quang Minh Thánh Đế, dáng vẻ của hắn yếu ớt vô hại, giọng nói của hắn trở nên kích động.

- Quang Minh Thánh Đế!

Gϊếŧ chết ta! Gϊếŧ chết Tà Vương ta sẽ khiến ngươi trở thành đại anh hùng cứu thế trong mắt mọi người! Đến lúc đó chỉ cần ngươi ra lệnh giải tán toàn bộ quân đội trên đại lục, thiên hạ này sẽ nhất tề hưởng ứng ngươi. Kẻ nào dám trái lời tổ chức quân đội với binh lực hiện tại của Thánh Thành ngươi có thể dễ dàng quét sạch.

Không có quân đội nào khác ngoại trừ Thánh Thành gìn giữ bảo vệ cho bá tánh, thiên hạ này không phải là sẽ thái bình rồi sao? Ha ha ha ha!

Nhanh! Làm đi! Gϊếŧ chết ta đi! Gϊếŧ chết ta!

Tà Vương cười lên điên dại lao tới nhận lấy cái chết nhưng Quang Minh Thánh Đế không những không chém hắn mà còn rút kiếm lại thu vào vỏ. Cơ thể của hắn run rẩy nhìn về Tà Vương đang kinh ngạc phía trước mà nói:

- Tà Vương! Ngươi trả giá tất cả, làm tất cả là vì kế hoạch này...? Ngươi hi sinh ác quỷ quân đoàn của mình kéo theo ác ma quân đoàn toàn quân bị diệt, hi sinh bản thân để tiêu diệt Ma Hoàng...

Chính ngươi là người đã cứu tất cả chúng ta... Cứu mạng mọi người...

Hiện tại... Ta đã hiểu tất cả...! Ngươi một đường hành quân, đánh gϊếŧ toàn bộ những cường quốc trên đại lúc là muốn Thánh Thành của ta trở thành thế lực hùng mạnh nhất kiến thiết hòa bình trên đại lục!

Người như ngươi chính là bậc đại anh hùng... Ta... Làm sao có thể ra tay...?

Tà Vương ngửa đầu lên trời cười lớn, hắn nhìn về phía của Quang Minh Thánh Đế mà nghiến răng nói:

- Quang Minh Thánh Đế! Ngươi sai rồi! Ta không phải là anh hùng! Ta là Tà Vương! Là kẻ bị thiên hạ căm ghét và nguyền rủa! Còn ngươi mới chính là bậc anh hùng được người đời tôn kính! Ta đã sắp chết rồi! Ta không cần ngươi thương hại! Ta hỏi ngươi! Ngươi có muốn thiên hạ này thái bình, có muốn chiến tranh chấm dứt mãi mãi hay không? Hiện tại thế cục này, cơ hội này ta bày ra trước mắt, ngươi có thể giành lấy để mang đến hòa bình cho thiên hạ hay không? Ta làm tất cả những việc này...

Không...!

Tà Vương nhìn ra bãi chiến trường nơi thi thể của những con ác quỷ đang ôm lấy những con ác ma chìm ngập trong ngọn lửa, cơ thể của hắn run rẩy:

- Chúng ta đã làm tất cả những việc này... Chính là vì tin tưởng ngươi! Không phải ngươi chính là anh hùng được thiên hạ kính ngưỡng hay sao? Ngươi phải làm được! Phải làm được! Quang Minh Thánh Đế! Nói cho bản vương biết! Ngươi có muốn chấm dứt cuộc chiến tranh này! Mang đến hòa bình cho thiên hạ hay không?

Quang Minh Thánh Đế lập tức kiên nghị trả lời:

- Ta muốn! Tất nhiên là ta muốn!

Tà Vương mở lớn hai mắt tiến lại nghiến răng nói:

- Tốt! Vậy thì... Gϊếŧ chết ta!

Đây chính là bước đi đầu tiên trên con đường ấy!

Một bước này... Ngươi phải làm được!