Thiên Cổ Thần Văn

Chương 38: Chính truyện thiên (38) - Chiến thần cô độc


Tất cả toán cướp cả vạn người cũng đồng thời rút ra vũ khí hướng về phía của Lôi Điện đại tướng quân xông tới, tiếng xung phong vang vọng đất trời.

Chỉ thấy Lôi Điện đại tướng quân nhìn về phía cả vạn người ngựa, ánh mắt trĩu nặng.

Hình ảnh của người thiếu nữ ôm lấy đứa con nhỏ đã mất ngày nào lại hiện lên...

Trong khoảnh khắc, cơ thể bay lên trên cao, từng tia sét lớn phóng xuất ra bên ngoài, khí thế cực kỳ đáng sợ, âm thanh như sấm đánh:

- Rác rưởi Man tộc! Chết!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

...

Cuối ngày hôm đó... Hoàng hôn buông xuống thung lũng địa ngục...

Lôi Điện tướng quân giẫm lên trên thi thể của Man Rợ, con mắt còn lại của hắn mở lớn một cách sợ hãi. Xung quanh hắn tất cả những tên cướp và tội phạm khác cũng chỉ còn lại những cỗ thi thể.

Lôi Điện tướng quân rút ra một mũi tên trên người, lê từng bước trên vũng máu và thi thể, nở nụ cười tà dị.

- Ha ha ha ha!

Ác ma quân đoàn cũng chỉ như vậy!

Cái thế ma quân cũng chỉ như vậy...!

Một vạn tên cướp Man Rợ của thung lũng Địa Ngục cũng chỉ như vậy mà thôi...!

...

Cuộc chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, chỉ trong thoáng chốc, hàng loạt tên cướp bị đánh bay, thân thể bị lực đạo đáng sợ của Lôi Điện đại tướng quân đánh cho tan nát khiến cho những kẻ còn lại khϊếp vía.

Hàng loạt mũi tên bay đến bị lưới điện bắn ra đánh tan chặn lại, bất giác.

- Cảnh báo! Ký chủ sinh mệnh lực không đủ! Phát động kỹ năng bị sai sót! Dẫn đến thất bại! Trạng thái của ký chủ không thích hợp để chiến đấu!

Phập.

Một mũi tên đâm xuyên qua người của Lôi Điện tướng quân.

Tên thủ lĩnh tướng cướp Man Rợ nhìn thấy vậy thì cười lớn:

- Ha ha ha ha! Hắn đã bị thương rồi! Hắn đã bị thương rồi! Chúng ta có thể gϊếŧ chết hắn! Gϊếŧ chết hắn! Tiếp tục bắn tên!

Chỉ thấy Lôi Điện tướng quân nhìn mũi tên đâm xuyên qua cơ thể mình, trong phút chốc giơ kiếm lên.

Keng!

Tên tướng cướp Man Rợ ghì đao xuống, cười gằn vui mừng:

- Ha ha ha ha! Lôi Điện tướng quân! Ngươi đã bị trọng thương rồi!

Chỉ thấy Lôi Điện tướng quân ngẩng đầu nhìn hắn, nhếch mép khinh miệt giống như nhìn một tên ngốc:

- Thì sao?

Phập!

Kiếm của Lôi Điện tướng quân đâm xuyên qua tim hắn, trong cơn sợ hãi hắn mở lớn đôi mắt:

- Tại sao... Lại có thể? Ngươi... Không phải là đang trọng thương sao?

...

Cảnh báo... Sinh mệnh lực không đủ! Kỹ năng phòng ngự phát động thất bại. Trạng thái của ký chủ hiện tại không thích hợp để chiến đấu! Xin hãy dừng lại!

Phập!

Cảnh báo...

Phập!

Cảnh báo...

Phập!

...

Một vị tướng quân toàn thân đầy máu lê lết ra khỏi bãi chiến trường đầy những thi thể giống như địa ngục:

- Phát hiện thi thể thích hợp để hấp thụ! Thân thể của ký chủ đã đạt tới giới hạn chịu đựng! Sinh mệnh lực đã hao tận không thể tiếp tục hấp thụ!

...

Trọng thương...?

Ha ha ha ha!

Chỉ cần ta không chết...

Mọi đau đớn... Nào có ý nghĩa gì...?

...

Từ bên trong thung lũng một vị tướng quân đeo mặt nạ cưỡi ngựa tiến ra bên ngoài.

Các vị tướng khác nhìn thấy chủ tướng của mình trở về thì tiến lên:

- Đại tướng quân! Người bị thương rồi!

Lôi Điện tướng quân lạnh nhạt không dừng ngựa lại mà bước qua người bọn họ, lắc đầu:

- Ta không sao!

Bóng người dần rời xa, tiếng nói còn vọng lại khiến cho các vị thân tướng nghe được chấn kinh.

- Toàn bộ giặc cướp đã bị tiêu diệt. Cho người vào bên trong đó dọn dẹp sạch sẽ! Đừng để đám hôi thối này bốc mùi thêm nữa!

...

Những vị tướng nhìn theo hình bóng Lôi Điện Tướng Quân đang ôm lấy ngực và những vết thương dần rời xa.

- Ngài ấy vì sao lạnh lùng như vậy...

Giống như rằng... Ngài ấy sợ bản thân sẽ thân thiết với người khác...

Vì sao... Ngài ấy lại cô lập chính bản thân mình... Sợ thân thiết với chúng ta...?

...