Thiên Cổ Thần Văn

Chương 35: Chính truyện thiên (35) - Viện trợ

Những Man tộc binh sĩ của mình nhìn thấy chủ tướng như vậy cũng đồng thời xuống ngựa quỳ xuống: - Bệ hạ! Là chúng ta có tội! Van xin ngài giúp đỡ chúng ta, cứu lấy gia đình của chúng ta!

Nói xong hàng loạt thanh kiếm sắc được rút ra nhắm vào người của mình.

Ầm!

- Dừng tay!

Kình phong nổi lên, ánh sáng chói lòa, chỉ thấy Quang Minh Thánh Đế bay xuống mình ngựa phóng ra hàng loạt tia sáng, trong khoảnh khắc kiếm của các binh sĩ ầm ầm bị đánh rơi xuống. Đặt tay lên vai của tên tướng quân Man tộc vỗ ra một chưởng. Thanh kiếm đâm trên người hắn bị bức ra bên ngoài.

Làm hết thảy các động tác này, Quang Minh Thánh Đế lại lên mình ngựa, ôm lấy Thuần Khiết công chúa vào lòng, một tay giơ lên, lập tức vài vị thân tướng tiến lại nghe lệnh:

- Truyền lệnh của bản đế, vận chuyển quân lương chúng ta mang theo vào bên trong Man tộc cứu trợ, truyền tin cho Thu Nguyệt Quốc, Hoàng Long quốc tại phụ cận trong thời gian tới chi viện lương thực và quần áo ấm tới Man tộc. Sự việc cấp bách, lập tức tiến hành!

Các vị thân tướng lập tức ứng lời tuân lệnh làm việc.

Viên chủ tướng của Man tộc cùng với các binh sĩ nghe thấy những lời này vẫn đang quỳ trên mặt đất, cơ thể run rẩy, đầu liên tục dập trên mặt đất:

- Quang Minh Thánh Đế bệ hạ! Người thật sự giúp đỡ chúng ta sao! Xin cám ơn ngài! Xin cám ơn ngài!

Lão tộc trưởng già nua ngẩng đầu nhìn lên trời:

- Quang Minh Thánh Đế bệ hạ! Người thật sự là anh hùng vĩ đại nhất! Người đã cứu Man tộc chúng ta! Man tộc chúng ta đã được cứu rồi! Xin cảm ơn ngài!

Quang Minh Thánh Đế hướng về phía hắn nói:

- Tộc trưởng! Quân lương của chúng ta không có nhiều, đây là hỗ trợ cấp bách, các ngươi phải tuyệt đối tiết kiệm, thời gian tới chi viện của các quốc gia trong liên minh chúng ta sẽ chuyển vật tư về đây, chiến tranh vừa mới kết thúc, bản thân bọn họ cũng giống như chúng ta đều rất thiếu thốn. Sự giúp đỡ quý báu này ta mong Man tộc các ngươi phải nhớ cho kỹ.

Dừng một chút, chàng quay người về phía của chủ tướng cùng quân đội của Man tộc, giọng nói đạm mạc, vô tình:

- Còn về Man tộc đại quân dám tổ chức quân đội âm mưu tràn xuống địa phận nhân loại sát sinh, cướp bóc, bản đế phán toàn quân tội chết! Chỉ là các ngươi đều vì gia đình của mình, cùng đường mạt lộ, lại đã dám dùng mạng của mình để trả giá trẫm cũng cho các ngươi cơ hội để sống thêm một chút, để các ngươi có thể có một cái chết có ý nghĩa! Các ngươi có ý kiến gì không? Là nghe lời của trẫm làm việc hoặc là tiếp tục tự sát chết ngay tại đây tùy các ngươi chọn!

Viên chủ tướng Man tộc cùng toàn bộ quân sĩ nghe thấy Quang Minh Thánh Đế không những cứu lấy tộc nhân của mình, vừa rồi ra tay cứu mạng lại còn rõ ràng mở cho mình một con đường sống thì đều hướng về phía chàng mà quỳ lạy cảm kích:

- Quang Minh Thánh Đế bệ hạ! Thiên hạ đều xem Man tộc chúng ta là hạ đẳng, thú tính, rác rưởi, chỉ có người thật sự đã quá nhân từ với Man tộc chúng ta! Người là đại ân nhân cứu vớt tộc của ta! Mạt tướng là Vô Ngã chủ tướng của Man tộc xin nguyện trung thành vì bệ hạ người vào sinh ra tử, muôn chết không từ! Xin bệ hạ cho ta được chiến đấu dưới mệnh lệnh của người để nhận lấy cái chết quang vinh trên chiến trường!

Các Man tộc khác cũng hướng về phía của Quang Minh Thánh Đế mà cúi lạy:

- Xin nguyện trung thành vì bệ hạ vào sinh ra tử! Xin được chiến đấu dưới mệnh lệnh của người để nhận lấy cái chết quang vinh trên chiến trường!