Thiên Cổ Thần Văn

Chương 34: Chính truyện thiên (34) - Man tộc

Quang Minh Thánh Đế cưỡi trên mình ngựa, Thuần Khiết công chúa được chàng ôm ở phía trước ngẩng đầu lên nhìn chàng say đắm, đằng sau lưng chàng là đại quân bạt ngàn ngút tầm mắt, ánh mắt của Quang Minh Thánh Đế nhìn về phía của một lão già Man tộc gằn lên từng chữ:

- Tộc trưởng của Man tộc! Các ngươi vẫn tiếp tục xây dựng quân đội, muốn tiến hành cướp bóc! Bản đế hiện tại đã đem đại quân bao vây toàn bộ nơi này, nếu như ngươi muốn, hiện tại ta có thể lập tức khiến cho Man tộc của các ngươi biến mất mãi mãi!

Tên tộc trưởng Man tộc là một lão già đầu có hình dạng của một con rùa vội vàng bỏ gậy mà quỳ sụp người xuống:

- Quang Minh Thánh Đế đại nhân! Xin người hãy tha cho chúng ta! Xin người hãy nghe lấy ta nói một lời, đây là chúng ta không còn lựa chọn nào khác!

Hắn liên tục dập đầu xuống đất một hồi cho đến khi máu trên đầu chảy ra mới dừng lại mà ngẩng đầu lên nói:

- Quang Minh Thánh Đế đại nhân! Người cũng biết ma quỷ hoành hành thiên hạ do Tà Vương cầm đầu chinh phạt khắp nơi. Kẻ địch đầu tiên hắn nhắm đến chính là chúng ta, hắn đối với Man tộc chúng ta căm hận thấu xương, trong thời gian ngắn đã tàn sát con dân Man tộc chúng ta bừa bãi, dân số chỉ còn lại chưa tới một phần. Chúng ta hiện tại chỉ là một đám đói rách, yếu ớt, làm sao dám chống lại Thánh Thành hùng mạnh của ngài... Nhưng... Chúng ta đây là không còn lựa chọn nào!

Quang Minh Thánh Đế bệ hạ! Mùa đông sắp đến rồi, tại cực bắc nghèo nàn này Man tộc chúng ta phải đương đầu với thiên tai khắc nghiệt cùng đói khổ, ngày ngày vật lộn sinh tồn với thiên nhiên cùng thú dữ để bảo vệ nhau mà giành giật lấy sự sống. Nhưng mùa đông đến, tuyết phủ khắp nơi, chúng ta chỉ có bị vùi lấp trong đói rét mà đón nhận cái chết.

Quang Minh Thánh Đế bệ hạ! Mặc dù ta đã tận tình khuyên giải rằng Thánh Thành sẽ không tha thứ cho chúng ta, nhưng bọn nhỏ đã bị dồn vào đường cùng, không còn lựa chọn nào khác, xin bệ hạ xem xét!

Nói đến đây thì lão già Man tộc trưởng lại tiếp tục dập mạnh cái đầu rùa của mình xuống dưới đất đá, run rẩy không dám ngẩng lên.

Quang Minh Thánh Đế nhìn về phía của đại quân Man tộc, chỉ thấy bọn họ là một đám thanh niên nhưng phần nhiều lại là thiếu niên mới lớn, quần áo rách rưới, trang bị lởm chởm, đội ngũ cũng không thật quá chỉnh tề giống như chưa từng trải qua chiến trận. Có điều Man tộc sinh trưởng tại cực bắc khắc nghiệt, trời sinh tráng kiện, lực lượng chiến đấu so với nhân loại bình thường vẫn là rất đáng sợ. Một tên tráng niên có vẻ là người dẫn đầu tiến về phía trước, bất giác xuống ngựa quỳ gối mà nói:

- Quang Minh Thánh Đế bệ hạ! Xin người hãy hiểu cho chúng ta! Chúng ta đây chính là bị dồn vào đường cùng! Chúng ta nào muốn tổ chức quân đội rời bỏ quê hương của mình tiến vào địa phận của nhân loại để cướp bóc. Nhưng chúng tao nào có lựa chọn! Hiện tại tộc dân của chúng ta đã quá đói khổ rồi, mùa đông đến nếu như không cướp được lương thực của nhân loại để đem về tất cả chúng ta sẽ chết!

Bệ hạ! Rời khỏi thôn làng của mình, đối đầu với thành trì cùng vũ trang mạnh mẽ của nhân loại, đánh đổi mạng sống của mình để đổi lấy lương thực chúng ta muốn sao? Nhưng chúng ta chỉ có thể như vậy... Chỉ có thể xông về phía của nhân loại giàu có, no đủ mà cướp bóc cho đồng tộc đói rét của mình. Chúng ta chỉ có thể trở nên tàn nhẫn, trở nên đáng sợ, bởi vì Man tộc của chúng ta ngu dốt, không giống như nhân loại có thể thiết kế được vũ khí tốt, áo giáp phòng ngự, tường thành vững chắc, chúng ta chỉ có thân thể được sinh ra để chịu khổ này để đối đầu với các người, chúng ta ngoại trừ tàn nhẫn để các người sợ hãi, chúng ta có thể làm gì khác...?

Hắn bắt đầu lê chân về phía trước, đầu gối cứa lên trên đá sắc nhọn mà kích động nói:

- Bệ hạ! Chúng ta tại nơi này khổ cực như vậy nhưng chúng ta không từ bỏ, chúng ta hiện tại vậy mà thành lập đội ngũ để hướng tới nhân loại phồn vinh trong các bức tường thành kiên cố, dùng thi thể của đồng đội để trèo lên phía trên liều sống liều chết. Những việc này người nghĩ chúng ta muốn sao? Hiện tại thiên hạ đều sợ Thánh Thành cường đại không dám khởi binh, quân đội của Thánh Thành dày đặc bảo vệ bá tánh hướng về phía chúng ta bày ra tư thế phòng thủ, nhất cử nhất động của chúng ta đều bị Thánh Thành các người theo dõi. Hiện tại còn chưa xuất quân đã bị đạo quân khổng lồ mạnh mẽ do đích thân Quang Minh Thánh Đế người chỉ huy hướng tới muốn tiêu diệt. Người nghĩ chúng ta là muốn sao?

Nhưng... Chúng ta nào có lựa chọn nào khác!

Hiện tại Man tộc ăn đói mặc rét chúng ta còn có thể cầm cự được thêm một thời gian nữa. Nhưng mùa đông khắc nghiệt đến, không có lương thực cướp bóc của nhân loại giàu có các ngươi đem về, Man tộc chúng ta sẽ đói rét mà chết hết. Vừa rồi chúng ta còn bị Tà Vương càn quét, tất cả lương thực dự trữ quý giá cũng bị bọn chúng tàn phá. Hắn căm hận chúng ta thấu xương, ra tay tàn nhẫn, muốn diệt tuyệt Man tộc chúng ta, thây chết ngàn dặm. Man tộc chúng ta vốn đã đói khổ hiện tại đã chạm đáy cùng cực, chúng ta nào có thể chịu đựng được nữa...

Ngay bây giờ vợ của ta đang ở nhà nhiều ngày chưa được ăn, con gái ta cũng đã lả đi vì đói sữa. Ta... Ta có thể làm gì...?

Hắn rút ra thanh kiếm cũ trên người, lê lết về phía của Quang Minh Thánh Đế, ánh mắt mở lớn kích động:

- Bệ hạ! Xin người... Xin người...!

Đây đều là lỗi của ta, chính ta đã không thể chờ đợi được tập hợp mọi người lại tiến hành chuẩn bị xuống đồng bằng phì nhiêu của nhân loại cướp bóc, là ta sai, ta xin dùng mạng của mình để bồi tội! Van xin ngài hãy tha cho bọn họ! Xin ngài có thể cho ta một chút lương thực để cứu lấy vợ và con gái ở nhà! Van xin ngài!

Xoẹt!

Nói xong hắn đưa kiếm lên đâm vào người mình, động tác rất dứt khoát, máu tươi lập tức chảy ra rồi gục xuống, trong khi máu từ miệng trào ra không ngừng, cơ thể hắn run rẩy:

- Bệ hạ! Chúng ta là Man tộc tàn nhẫn, vô sỉ, chúng ta chính là cặn bã bị các người căm ghét. Nhưng chúng ta không có lựa chọn... Ta van cầu ngài... Bố thí cho kẻ vô sỉ, cặn bã như ta một chút lương thực để cứu lấy vợ và con mình...

Làm ơn...!