Thiên Cổ Thần Văn

Chương 32: Chính truyện thiên (32) - Di nguyện của tổ tiên

Một âm thanh đau đớn cất lên, thân thể của lão già gục xuống mặt bàn, hai mắt mở lớn không chớp mắt, máu của lão nhỏ xuống lá thư bên dưới, từng dòng chữ hiện ra...

" Con cháu Thù gia nhớ kỹ! Chúng ta là danh tướng dưới thời hoàng tộc của Thu Nguyệt Quốc, cùng với hoàng tộc vào sinh ra tử chính là những đại công thần lập quốc. ( Lúc này, trên bức thư giống như có thể nhìn thấy hình ảnh của những mãnh tướng toàn thân đầy máu anh dũng chiến đấu trên chiến trường sát cánh không rời chủ tử của mình).

Không ngờ đến cuối cùng khi hoàn thành đại nghiệp, hoàng tộc của Thu Nguyệt Quốc vì đề phòng chúng ta mà trở mặt hãm hại, lưu đày chúng ta, khiến cho gia tộc chúng ta trở nên sa sút. (Nhìn thấy hình ảnh của những mãnh tướng ấy quỳ lạy, ngập tràn nước mắt khi bản thân bị chủ tử phản bội, chứng kiến đồng tộc của mình bị lưu đày phải di tản đến vùng đất hẻo lánh chịu đựng đói rét, khổ sở).

Có điều, chúng ta cũng đã có sự chuẩn bị, tại bên trong gia tộc có cất giữ một kho báu rất lớn khi thời cơ đến, lực lượng của hoàng tộc suy yếu, các ngươi phải lập tức sử dụng kho báu này, chiêu binh mãi mã, nhanh chóng tạo ra thế lực mạnh mẽ của chính mình giành lại thiên hạ (Nhìn thấy hình ảnh lão già mở ra mật thất, bên trong ngập tràn vàng bạc, châu báu phát sáng trong ánh mắt kinh ngạc mừng rỡ của lão cùng mọi người, nhìn thấy từng người dân bị bọn họ bắt đi tòng quân, rời xa gia đình của mình, nhìn thấy những đội quân được trang bị vũ trang mạnh mẽ đánh ra một phương trời khiến cho thế lực của Thù gia trong thời gian ngắn đã độc chiếm một vùng rộng lớn tại miền bắc của Thu Nguyệt Quốc dưới bao nhiêu máu xương cùng đau khổ của người dân cùng tiếng cười thắng lợi của lão già và những thành viên Thù gia).

Phải nhớ! Khi thời cơ đến, nhất định phải quyết đoán ra tay! Không được bỏ lỡ!

Nhất định phải khiến cho...

Gia tộc trùng hưng!

...

Nhìn thấy trên dòng chữ cuối cùng "Gia tộc trùng hưng" lúc này bất ngờ bị ướt nhòe, thấm đỏ bởi dòng máu của lão già rơi xuống...

Người cuối cùng của Thù Gia cũng đã không còn nữa...

Thù Gia... Cứ như vậy đã mãi mãi biến mất khỏi thế giới này...

….

Ở trước mặt một vị quân chủ, viên tướng quân khuôn mặt kiên nghị, chai sạn quỳ xuống, run rẩy:

- Chủ nhân! Xin người hãy cho phép chúng ta được xuất quân! Hiện tại vùng đất đó chỉ cần chúng ta ra tay nhất định có thể giành lại được! Bao đời tổ tiên chúng ta đã đánh đổi xương máu để lấy về, bây giờ chúng ta có cơ hội tốt phía trước, tại sao lại có thể giải tán quân đội? Tại sao chứ? Nếu vậy không phải bao nhiêu cố gắng và hi sinh của chúng ta, tất cả đều trở thành uổng phí hay sao?

Chỉ thấy vị quân chủ phía trước lắc đầu đặt tay lên vai của viên tướng quân thở dài nói:

- Tướng quân! Chúng ta không thể tiếp tục chiến tranh nữa! Chiến tranh đã kết thúc rồi! Thánh thành sẽ ra tay trừng phạt chúng ta! Chúng ta không thể chống lại bọn họ!

Viên tướng quân ngẩng đầu lên, nghiến răng nói:

- Chủ nhân! Van xin người! Van xin người cho chúng ta xuất quân! Chúng ta không sợ chết! Chỉ cần giành lại được đất đai của tổ tiên, cho dù Thánh Thành tiêu diệt toàn bộ đại quân chúng ta, chúng ta cũng cam lòng!

Vị quân chủ nghe vậy, trong lòng vạn phần kích động nhưng quay người đi, lắc đầu:

- Tướng quân! Người quá coi thường sự trừng phạt của Thánh Thành rồi, bọn họ sẽ không chỉ tiêu diệt quân đội do chúng ta thiết lập, thậm chí, hình phạt tàn khốc còn lan đến toàn bộ gia tộc của chúng ta. Tất cả gia tộc chúng ta bên trong đều sẽ bị đồ sát. Thù gia cùng Hận gia chính là tấm gương trước mắt.

Viên tướng quân run rẩy:

- Gia chủ! Người nói sao? Chuyện này sao có thể là sự thật! Thánh Thành anh hùng làm sao có thể tàn nhẫn như vậy! Đây nhất định chính là một trò bịp bợm, làm sao có thể tin được chứ?

Vị trung niên gia chủ ngẩng đầu lên trời mỉm cười, nụ cười tràn ngập ai oán:

- Ha ha ha ha! Anh hùng? Tướng quân à? Thiên hạ này có ai mà không vì bản thân chứ? Ngươi cũng thực sự quá tin người rồi! Bọn chúng hiện tại đã có danh tiếng cùng lực lượng, bọn chúng muốn gì chẳng được. Tất cả các thế lực chúng ta đều đã điều tra cẩn thận thực hư chuyện này.

Sự thật là hiện tại bên trong hai gia tộc chỉ còn lại thi thể, không còn một ai sống sót. Còn về việc vì sao Thánh Thành có thể làm việc tàn nhẫn này... Ngươi biết họ đã sử dụng cách thức nào không?

Vị gia chủ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhếch mép cười khinh bỉ:

- Bọn họ sử dụng một đám binh tướng già cả, sau khi ra tay tàn độc với những người vô tội thì đồng thời tự sát. Chúng ta trong quá trình truy tìm dấu vết nhìn thấy rất nhiều lão binh hướng về thánh thành mà quỳ gối tự sát...

Đúng vậy! Đến ngay cả bọn họ cũng không thể chấp nhận được hành vi tàn độc này mà tự sát...

Ngươi nói họ anh hùng không sai!

Nói Thánh Thành anh hùng không sai!

Nhưng ngươi đừng nghĩ bọn họ không tàn độc được...

Bọn họ sẵn sàng đổi mạng với chúng ta, để cho chúng ta biết, chiến tranh tuyệt đối không thể tiếp tục...

Ngươi nói xem! Việc này có thể là giả sao?

Hai tay của vị gia chủ siết chặt, túm lấy viên tướng tuân run rẩy gào thét:

- Ngươi nói xem! Có thể là giả sao! Chúng ta đã cất công chuẩn bị nhiều như vậy! Bản thân ta cũng làm sao cam chịu cảnh giải tán quân đội hiện tại, nhưng chúng ta không có sự lựa chọn! Ngươi hiểu không! Đây không còn là vấn để lấy lại quốc thổ, mở mang bờ cõi nữa! Đây chính là vấn đề tồn vong của gia tộc! Là tồn vong của gia tộc ngươi có hiểu không?

Ta đã nói không được xuất binh! Tuyệt đối không được xuất binh! Quân đội lập tức giải tán! Ngươi có hiểu không?

Viên tướng quân run rẩy, ngắm nhìn chủ tử của mình đang kích động, cúi đầu xuống:

- Chủ nhân! Thuộc hạ hiểu rồi!

Chúng ta đã không thể tiếp tục chiến tranh được nữa...

Ta sẽ nghe theo lệnh của ngài... Giải tán quân đội của chúng ta...

...

Bàn tay cầm kiếm của hắn buông thõng xuống... Ý chí chiến đấu cũng tiêu tan...

...