Thiên Cổ Thần Văn

Chương 31: Chính truyện thiên (31) - Thù Gia, Hận Gia bị diệt tộc

Một vị quân chủ trở về nhà ánh mắt của hắn đờ đẫn.

Mọi người cùng nhau đến gặp hắn, chỉ thấy hắn ngồi trên ghế gia chủ, co ro, sợ hãi. Một người chắp tay nói:

- Bẩm gia chủ! Không biết người đến Thánh Thành bàn việc kết quả thế nào? Chúng ta có thể tiếp tục duy trì quân đội giống như truyền thống hay không?

Rầm!

Chỉ thấy vị gia chủ này đập tay xuống bàn! Tức giận nói:

- Các ngươi muốn hại ta chết sao? Muốn tất cả chúng ta phải chết sao? Mau lập tức giải tán quân đội! Lập tức giải tán!

Những người kia nhìn nhau ngơ ngác:

- Gia chủ! Rốt cuộc là có việc gì? Tại sao ngài lại sợ hãi như vậy? Thánh thành đã làm gì ngài sao? Bọn họ chính là anh hùng của nhân loại! Bọn họ sao có thể khiến ngài trở thành bộ dạng này được chứ?

Tên gia chủ ngửa đầu lên trời, cất tiếng cười lớn:

- Ha ha ha ha! Anh hùng của nhân loại sao?

Không đúng!

Trước mắt hắn giống như nhìn thấy một người cầm lấy thanh kiếm đâm xuyên qua thân thể của một vị gia chủ khác, ánh mắt của kẻ đó hằn lên tia máu, giọng nói cất lên vô tình hung ác:

- Đồ sát toàn tộc!

Cơ thể của vị gia chủ lại không kìm nén được mà trở nên run rẩy, co ro trên ghế sợ hãi.

- Bọn chúng... Không phải là anh hùng!

Bọn chúng... Mới chính là ác quỷ!

Là ác quỷ thực sự!

...

.

Lúc này ở trong phủ gia chủ của Thù gia, một vị trung niên nhân đang đứng bên cạnh một lão già đọc sách lo lắng nói:

- Phụ thân! Đại ca đi lâu như vậy còn chưa trở về! Liệu có phải có chuyện gì không?

Lão già bình thản mỉm cười lắc đầu nói:

- Con đừng lo lắng! Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!

Người trung niên trong lòng vẫn bất an vô cùng:

- Phụ thân! Hiện nay Thánh Thành thế lực rất mạnh, hay là chúng ta nghe lời của Quang Minh Thánh Đế, hủy bỏ quân đội, thiết lập hòa bình theo lệnh của ngài! Nếu như chúng ta chống lại họ, một khi Thánh Thành nổi giận, hậu quả thật khôn lường!

Lão già nghe vậy buông lá thư đang đọc trên tay xuống bàn, tức giận nói:

- Con trai! Con nói gì vậy? Lẽ nào con quên mối thù của tổ tiên chúng ta lưu lại hay sao? Nhớ năm đó! Nếu không phải hoàng tộc của Thu Nguyệt Quốc, đám vong ân phụ nghĩa này đối với tổ tiên của chúng ta trở mặt, há gia tộc của chúng ta trở nên lụi bại giống như ngày hôm nay! Năm xưa, tổ tiên chúng ta là đệ nhất danh tướng cùng với hoàng tộc bọn chúng nam chinh, bắc chiến giành lấy thiên hạ, lập lên biết bao công trạng, thật không ngờ khi lên ngai vàng bọn họ lại trở mặt chèn ép khiến gia tộc chúng ta không thể trở mình. Hiện tại, thời cơ đã đến, triều đình đã bị ma quỷ quân đoàn của Tà Vương tiêu diệt, hoàng tộc đều đã mất cả, Lãng Tử tướng quân hộ tống công chúa Thuần Khiết trở về cũng đã thất bại. Thế lực nghĩa quân trung thành với hoàng gia giống như rắn mất đầu. Chúng ta hiện tại có quân đội hùng mạnh, có kho báu của tổ tiên lưu lại, tài lực và quân sự đều đầy đủ, cơ hội tốt như vậy há có thể bỏ lỡ! Bây giờ còn không giành lấy thiên hạ, giành lấy vinh quang đã mất của tổ tiên chúng ta còn chờ đến lúc nào?

Nam tử trung niên cắn răng nói:

- Phụ thân! Hài nhi hiểu! Thù hận của tổ tiên chúng ta nhất định phải báo, giang sơn này chúng ta hiện tại cũng có cơ hội giành lấy vào trong tay, chỉ là ta lo lắng Thánh Thành sẽ không để yên cho chúng ta thực hiện việc này! Ta nghe nói, nếu như thế lực nào dám chống lại bọn họ, tiếp tục chiến tranh, bọn họ sẽ ra tay tàn độc, khiến cho máu chảy thành sông! Với thực lực của bọn họ hiện tại, trên đại lục, cho dù tất cả các thế lực khác hợp lực lại cũng không thể chống lại chứ đừng nói một mình gia tộc nhỏ của chúng ta!

Lão già nghe thấy con trai nói vậy không những không kinh sợ ngược lại còn ngẩng đầu lên trời cười lớn mà lắc đầu nói:

- Ha ha ha ha! Con trai! Con thật quá ngây thơ rồi! Con phải biết Thánh Thành là ai? Bọn họ chính là đại diện cho hòa bình cùng chính nghĩa của đại lục, Quang Minh Thánh Đế càng là tuyệt thế anh hùng, bọn họ nào có thể thực hiện được sự tàn độc giống như con vừa nói! Đây chỉ là sự dọa nạt dành cho những kẻ nhát gan mà thôi!

Nói xong lão già cầm lấy lá thư trên tay, nhẹ nhàng vuốt ve, nâng niu, run rẩy nói:

- Chúng ta làm sao có thể vì sự dọa nạt của những kẻ được người đời ca tụng là anh hùng này mà sợ hãi dừng lại đại nghiệp thực hiện di nguyện của tổ tiên đây!

.

Ầm...

Bất ngờ cánh cửa bị phá mở, một vị tướng quân thân thể to lớn, trên tay cầm hai thanh chùa sắt tiến vào bên trong cất tiếng quát lớn:

- Dư nghiệt của Thù Gia mau mau chịu chết!

Nam tử trung niên sợ hãi nhìn hắn chỉ tay run rẩy hỏi:

- Các ngươi là ai? Tại sao lại có thể vào được nơi này?

Vị tướng quân giơ chùy lên:

- Bản tướng là Đại Lực phụng lệnh Lôi Điện đại tướng quân của Thánh Thành làm việc. Thù gia chống lại mệnh lệnh của Quang Minh Thánh Đế, tiếp tục xây dựng quân đội thực hiện chiến tranh phản loạn, phán toàn tộc tội chết! Hiện tại quân đội của các ngươi toàn bộ đã bị tiêu diệt! Thù gia các ngươi gà chó cũng không còn, các ngươi chính là những người cuối cùng của Thù Gia! Đi chết đi!

Vị trung niên nghe thấy vậy giống như sét đánh bên tai:

- Cái gì?

Nghe thấy một âm thanh chát chúa, chỉ thấy Đại Lực tướng quân giơ chùy lên rồi hạ xuống, nam tử trung niên gục xuống bên dưới, máu me đầm đìa.

Lão già nhìn con trai chết thảm trước mắt bi thống hét lên:

- Con trai! Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? A a a!

...