Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Xinh Đẹp Cứu Điên Phê Vai Ác

Chương 7


Hắn cởϊ áσ khoác xuống, quấn quanh người Úc Chu đang run rẩy vì lạnh, sau đó vòng tay qua đầu gối của anh, ôm anh vào trong lòng.

Úc Chu vô thức nghiêng người về phía cơ thể ấm áp, đôi tai thỏ cụp của Úc Chu không kìm được, lén lút thò ra khỏi mái tóc đen.

Anh đưa tay vòng qua cổ Hạ Thừa Dã, đôi tai thỏ mềm mại cọ cọ vào cằm của đối phương.

Không thể biết nó là cái gì.

Chỉ là rất nóng.

Hạ Thừa Dã hô hấp có chút nặng nề, hắn nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, ta mang em đi."

Úc Chu rêи ɾỉ: "...Túi của ta."

“Sẽ mang hộ em." Hạ Thừa Dã dặn dò tùy tùng nhặt chiếc cặp sách bẩn thỉu rơi xuống nước lên.

Cái túi đó căng phồng, không biết đựng cái gì.

Lúc này có thể khiến thỏ con nhớ lại.

Chuỗi hành động này khiến tất cả những người có mặt đều ngạc nhiên đến mức đồng tử của họ đều lay động.

Nếu như hiệu trưởng Hứa không biết cách nên giải vây thế nào thì bây giờ anh ta bị doạ đến hai chân run rẩy.

Chưa bao giờ nghe nói Hạ Thừa Dã có người yêu hay đối tượng mập mờ, làm sao anh ấy có thể chăm sóc tỉ mỉ như vậy với một sinh viên bình thường ở Đại học Q?!

Mà trùng hợp anh ta cũng đã động tới thiếu niên này rồi.

Hứa hiệu trưởng muốn giải thích, nhưng anh ta không thể nói được một lời, nỗi sợ đã lấn át anh ta.

Nếu có thuốc hối hận, anh ta đã không làm khó dễ cậu học sinh tưởng chừng như bình thường này…

Thỏ tai cụp cũng nhận thấy Hà Thừa Dã có vẻ rất thích mình.

Nó khác với những gì anh đã dự đoán.

Trong dự đoán, sau khi anh ngất đi, Hạ Thừa Dã sẽ tìm người đưa anh đến bệnh xá của trường, sau đó thay mặt cho nhân thú khiển trách hiệu trưởng Hứa một chút.

Nhưng bây giờ lại đích thân ôm anh vào trong l*иg ngực, còn có vẻ muốn mang anh đi.

Có lẽ... để anh làm thức ăn dự trữ?

Đương nhiên Úc Chu không thể để mình bị sói ăn thịt, nhưng nếu đối phương hiện tại không chán ghét anh, vậy có thể lợi dụng hắn một chút.

“Đau quá.” Úc Chu đột nhiên cau mày, ủy khuất nghẹn ngào nói.

Cái đầu nhỏ lại cọ cọ vào vai vào cổ của người đàn ông, đôi tai nhỏ hồng phấn run run rũ xuống.

Giống như sợ hãi tột độ, thế nên một con thỏ tai cụp yếu ớt sẵn sàng nhờ kẻ thù tự nhiên của mình xin giúp đỡ.

Ánh mắt Hạ Thừa Dã tối sầm lại.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc của cậu thiếu niên, dỗ dành Úc Chu, hỏi: “Hắn ta đánh em?”

Giọng nói tuy nhẹ nhàng, nhưng không khó để nhận ra sự lạnh lùng trong đó.

Úc Chu còn chưa kịp trả lời, hiệu trưởng Hứa ở một bên nhịn không được bắt đầu biện hộ: "Ta không có! Ta chưa hề chạm vào cậu ta!"

“Trước khi ta đến tìm anh… có ba người,” Úc Chu khịt mũi, “Họ phối hợp để đánh ta.”

Anh lại liếc mắt nhìn hiệu trưởng Hứa một cái: “Ông ta cũng đánh ta.”

Úc Chu biết sói là loài sinh vật có tính chiếm hữu rất cao, cho dù có là đồ ăn dự trữ cũng sẽ không cho phép người khác động vào con mồi mình nhìn trúng.

Bắt nạt anh, hắn sẽ không buông tha bất cứ ai anh.

"Ta giúp em xử lý." Hạ Thừa Dã nói.

Một lời hứa đáng giá một thỏi vàng.

Cơn hôn mê của Úc Chu trở nên trầm trọng hơn, anh gần như không thể gật đầu.

Thiếu niên đang sốt, có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, Hạ Thừa Dã không muốn trì hoãn nữa, ôm chặt Úc Chu hơn, đôi chân dài bắt đầu sải bước.

Trước khi rời đi, hắn không quên liếc nhìn hiệu trưởng Hứa một cái.

Đó là cái nhìn lạnh nhạt của một người ở vị trí cao hơn.