Vạn Giới Đệ Nhất Chiến Trường

Chương 46: Động Tử Thần

Rời khỏi Thị Trấn Begun, ba người họ tìm đến chỗ lần đầu gϊếŧ chết Quái Thú Fen. Trên đường cố tình quanh co để tránh bị bám đuôi.

Đến nơi nhìn xung quanh lại không thấy một bóng dáng ai. Cả ba cứ đựng đấy đợi một lúc, quả nhiên Hiro đã xuất hiện.

Mấy ngày không gặp khuôn mặt cậu ta càng thêm lạnh lùng, nghiêm túc. Trên quần áo bị rách vài chỗ, máu ở khắp nơi, có máu của quái thú và cũng có máu của cậu ta.

Khi nỗi đau quá lớn để tiếp nhận, phần dư thừa lại hóa thành động lực để con người phát triển.

Hiro tiến đến gần :

- Tôi đã kiểm tra xung quanh và không phát hiện kẻ bám đuôi.

Đức Cảnh đã gần tuần không nhìn thấy Hiro mà cứ ngỡ mấy năm. Thật sự Hiro đã thay đổi nhiều lắm.

Anh ta ôm lấy Hiro, vỗ về :

- Khổ thân em tôi. Mối thù máu này chắc chắn phải trả bằng máu.

Hiro ngại ngùng đẩy Đức Cảnh ra xa, thì thầm cảm ơn, sắc mặt có chút hòa hoãn. Nhưng khi nghe tin mộ của Mira đã bị phá hủy, xác của cô giờ không biết ở đâu cậu liền giận dữ.

Khuôn mặt đỏ bừng, mạch máu nổi lên từng cái, Hiro gào thét ầm ĩ để giải tỏa. Nỗi thống khổ càng thêm sâu, nỗi đau càng thêm lâu.

Hiro không thể trách Hiếu và Lục vô tình, nếu cậu ta nghĩ vậy xác thực hai người không còn lý do để giúp cậu.

Một lúc sau, Hiro đã bình tình trở lại, cậu ta trầm mặc :

- Lục. Dẫn tôi đến chỗ cậu bảo cực kì nguy hiểm ở Rừng U Ám đi.

Lục gật đầu, bắt đầu dẫn mọi người đến nơi cậu từng khám phá ra khi đi săn.

Sau này có thêm rất nhiều người biết và đặt tên cho nó là Động Tử Thần. Tên như ý nghĩa, người bước vào đây ít khi có thể thấy sống sót trở lại.

Thường tất cả chỉ lò dò gần khu vực bên ngoài, đi sâu vào trong chắc chán sẽ chết. Biết chuyến đi hung hiểm nhưng điều đó không thể ngăn cản một lũ ‘người điên’.

Lục dò xét thấy không có người xung quanh liền dẫn ba người còn lại đi vào trong động.

Nó là một cái động đen tối, ẩm ướt, bí ẩn, chưa từng bị khám phá bên trong. Miệng động như miệng của con quái thú khổng lồ.

Vừa bước chân vào bên trong, bốn người đã cảm thấy lạnh ứa sống lưng. Lục lôi ra một cái đèn dẫn đầu đi về phía trước.

Gần khu vực miệng động không thấy gì nhưng càng đi sâu càng nghe rõ tiếng di chuyển qua lại của những loài sinh vật bí ẩn.

Hiếu nhíu mày, thì thầm :

- Cậu có thêm thông tin gì về mấy con quái vật này không ?

- Có bao nhiêu thông tin tôi biết đều đã chia sẻ hết rồi.

Theo như Lục nói, những con quái vật bị bắt gặp nhiều nhất ở đây là Gévaudan. Chúng có bộ lông nâu xám, mõm dài, mắt đỏ, trộn lẫn của các giống loài chó sói, linh cẩu, sư tử, gấu.

Móng sắc như dao, răng nhọn như giáo, mũi tinh như chó sói, mắt tinh như cú vọ, là loài động vật cực kì nguy hiểm trong đêm tối.

Gévaudan sở hữu kĩ năng săn mồi tàn bạo, chúng là những sinh vật hung hãn, nguy hiểm bậc nhất Rừng U Ám nhưng đến giờ người ta chỉ thấy nó ở Động Tử Thần.

Là loài sinh vật sống theo đàn, Gévaudan có tính đoàn kết cao, khi săn mồi luôn đảm bảo con mồi sẽ không có đường sống, là loài có trí thông minh khá cao.

Vì sự tồn tại của Gévaudan mà nơi đây mới mang tên Động Tử Thần. Một khi gặp phải chúng cơ hội sống sót là năm phần mười, nếu bị chúng vây quanh thì là không phần mười.

Hiếu sau khi nghe rõ ràng thông tin của Gévaudan liền rơi vào suy tư. Chuyến đi này lành ít dữ nhiều là điều không thể tránh khỏi.

Đạp trên nền đất trơn trượt, ẩm ướt, bốn người càng đi càng sâu, càng đi xung quanh càng u tối.

Lục lôi ra từ trong tối bốn cái kính mắt nhìn trong đêm, chúng có giá khá đắt đỏ nhưng là thứ bắt buộc phải có.

Trang bị hoàn tất, Lục tắt ánh đèn, xung quanh trở nên đen kịt nhưng họ vẫn có thể nhìn thấy xung quanh.

Mục đích tắt đèn là để Gévaudan không phát hiện ra họ từ xa và tập kích.

Hiếu cảm nhận được không khí lạnh của hang động, họ bắt đầu thấy những tiếng tí tách của giọt nước nhỏ xuống.

Một vũng nước nhỏ trong vắt, bốn người từ từ lại gần quan sát. Khi vừa đến gần bất chợt có một con rắn to bằng tay người nhảy xổ ra.

Nó lao nhanh như thiểm điện nhưng bị Hiếu chém chết ngay trên không. Bên trong ao nước có rất nhiều trứng rắn khác.

Chọc thủng để chúng không sinh sôi, bốn người tiếp tục đi sâu vào trong. Lục dừng lại chỉ về cuối đường :

- Đến đây chúng ta mới bắt đầu xâm nhập Động Tử Thần thực sự. Cẩn thận đấy.

Đi đến cuối, không gian chợt trở nên rộng rãi, trần hang động bị đẩy cao lên rất nhiều. Địa hình xung quanh núi đá lởm chởm, các hang hốc không thể đếm xuể.

Bốn người bám sát vào tường, cẩn thận di chuyển cho đến khi gặp phải tốp Gévaudan đầu tiên.

Chúng đang hưởng dụng con mồi của mình bằng cách xé xác và nhai nuốt ngấu nghiến.

Lục bắn ra phát tên đầu tiên, Hiếu và Đức Cảnh xông lên nhưng lần này có thêm một người là Hiro.

Cậu đang học cách sử dụng triệt để Thiên Phú của mình vào thực chiến.

Đám Gévaudan nhận ra bất thường đã quá muộn, chúng chết rất nhanh. Hiếu ngó nghiêng kiểm tra không có bất thường rồi quay trở về tụ họp.

Sau một ngày chỉ ẩn nấp, săn gϊếŧ quái vật, tuy nguy hiểm tràn trể nhưng kết quả đem lại vô cùng tốt.

Kết thúc một ngày với bữa tiệc ăn lương khô, thức ăn nhanh chóng đã chuẩn bị từ trước.

Thịt loài Gévaudan ăn được nhưng mùi vị không quá ngon, chủ yếu ánh lửa sẽ thu hút kẻ nguy hiểm đến.

Bốn người không dám mạo hiểm.

Những ngày sau, họ chỉ chìm đắm trong bóng tối, ẩn nấp và săn gϊếŧ là chuyện thường ngày phải làm.

Sáng sớm…À không họ không thể nhận biết ngày hay đêm. Khi nào mệt thì ngủ, tỉnh lại chính là đầu ngày. Họ thức dậy trong hang hốc chật hẹp khó bị phát hiện nhất.

Ăn bữa ăn đạm mạc nhất rồi làm việc nguy hiểm nhất Rừng U Ám.

Đẳng Cấp mấy ngày nay cứ tăng dần lên, tuy khổ nhưng trong lòng họ vẫn thấy đáng giá.

Sau một tuần, sống trong Động Tử Thần bốn người càng ngày càng quen với lối sống này. Mỗi khi cảm nhận được cơ thể mạnh lên là nỗi buồn chán, mệt mỏi lại bị quét tan.

Thay vào đó là sự hưng phấn, niềm vui tràn trề, liên tục săn gϊếŧ không biết mệt mỏi.

Đúng là những kẻ điên thèm khát sức mạnh.