Vạn Giới Đệ Nhất Chiến Trường

Chương 45: Món quà của John

Hiếu và John ngồi cách nhau khá xa để tránh tâm phiền. John bày tỏ lòng cảm kích với cậu :

- Lần trước thực sự cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi, kể cả ở lâu đài Ma Cà Rồng cậu đã cứu mạng tôi đến hai lần. Mấy nay bận rộn chưa đền đáp được. Cậu có cần thứ gì không ?

Hiếu không nghĩ ngợi chút nào nói ra :

- Ông bảo vệ thêm một người được không ?

John hào phóng cười :

- Được ! Nhưng điều này cứ tính vào Lục. Cậu cứ nói thứ cậu cần đi.

Hiếu vui vẻ nói ra ý muốn :

- Vậy tôi sẽ không khách sáo. Tôi cần một món đồ có thể bảo vệ trong khoảng khắc nhất định, có hiệu quả cho nhiều người cùng một lúc thì tốt quá.

- Cậu có lòng tham đấy. Vật phẩm như vậy chỗ chúng tôi có rất ít nhưng tôi sẽ lấy cho cậu.

John đi vào sâu trong hội, một lúc sau ông ta mang một cái rương bạc tinh xảo, khóa kĩ càng, kiên cố như tường thép.

Dưới ánh mắt tò mò của Hiếu, ông ta mang ra một cái dây chuyền.

Chiếc dây chuyền được đính ngọc đỏ dạng hình con mắt, sợi dây được làm bằng kim loại màu đen không rõ nguồn gốc.

John giới thiệu :

- Đây là dây chuyền ‘Mắt Msim’, nó là vật phẩm loại di chuyển. Khi kích hoạt có thể dịch chuyển những người trong bán kính 10 mét đến một nơi được tưởng tượng trong đầu. Hạn chế của nó là chỉ có thể dịch chuyển tối đa 6 người, đồng thời bán kinh dịch chuyển của nó là 50 mét, thời gian hồi là 1 ngày. Mắt Msim là một trong những món đồ quý giá của Hội Thợ Săn Vic, phẩm chất Xanh Lá, thường thì tôi không lấy ra đâu nhưng cậu có ơn cứu mạng tôi. Cậu còn một điều nữa.

Hiếu không thắc mắc lý do từ 3 điều thành 1 điều, giá trị của Mắt Msim rất quý, điều đó là điều dễ hiểu.

Cậu nghĩ ngợi nói :

- Ông có vũ khí nào thích hợp không ?

- Cậu thuộc loại chiến đầu như nào cận chiến, đánh xa, phép thuật hay gì khác.

- Cận chiến.

- Thế nhanh nhẹn hay sức mạnh.

Nghĩ đến việc bản thân không thiếu sự nhanh nhẹn nên Hiếu trả lời :

- Sức mạnh.

- Đợi tôi một chút.

Một lần nữa, John đi vào sâu trong hội và trở lại với một thanh kiếm.

Thanh kiếm có lưỡi kiếm đỏ tươi như máu, chuôi kiêm đen đặc, quai bảo vệ có hình thù ngọn lửa bị xiềng xích khóa chặt.

John vuốt vê thanh kiếm, yêu thích không rời tay :

- Đây là Kiếm Brasu, một thanh kiếm đẹp đẽ nhưng không quá quý hiếm ở hội chúng tôi. Nó là vật phẩm tấn công phẩm chất Xanh Dương. Brasu phù hợp với yêu cầu của cậu, nó có thể tạo ra những vết chém nặng nề, độ sắc bén đủ nhẹ nhàng cắt đứt đôi tảng đá, về điều này Brasu đã tiếp cận vũ khí phẩm chất Xanh Lục. Điều tôi thích nhất ở nó là Kĩ Năng Nhát Chém Đau Đớn, gây thêm 10% sát thương liên tục trong mười giây, một mục tiêu có thể lặp lại nhiều lần nhưng nó sẽ hút máu người dùng để tiếp tục Kĩ Năng. Vì thế mà đến giờ nó vẫn vô chủ, lợi ít hơn hại.

John đưa thanh kiếm cho Hiếu, chỉ vào sợi xích quấn chặt ngọn lựa ở phần quai bảo vệ :

- Chủ nhân trước đây của nó có thể làm đứt xích của thanh kiếm và giải phóng sức mạnh to lớn. Nhưng đến nay vẫn chưa ai lặp lại được, tôi nghiên cứu rất lâu cũng không thể tìm ra cách.

Cầm thanh kiếm trên tay, cảm nhận đầu tiên của Hiếu là sự đẹp đẽ, mạnh mẽ, khí phách của thanh kiếm. Tiếp đó là độ nặng có chút nặng hơn so với những thanh kiếm khác, sự sắc bén của lưỡi kiếm cũng rất tốt.

Nhược điểm lớn nhất của nó là Nhát Chém Đau Đớn, tuy gây ra lượng sát thương có thể kéo dài theo thời gian nhưng đồng thời suy yếu chính người sử dụng.

Hiếu vừa nghe thấy điều đó liền chắc chắn trong lòng Kiếm Brasu rất hợp với cậu. Thiên Phú Hút Máu hoàn mỹ bù đắp lấy chỗ hổng.

Cậu cầm thanh kiếm trên tay :

- Cảm ơn, John. Tôi thật sự rất thích những món quá này.

- Cậu nên nhận được nó.

Hai người ngồi trò chuyện, hàn huyên một lúc thì Lục đi ra. Hiếu và Lục chào tạm biệt Xvim và John để ra về.

Trước khi đi, Xvim nhân lúc Lục không chú ý kéo Hiếu lại gần thì thầm :

- Sau này cậu nhớ chăm sóc Lục đàng hoàng giúp tôi nhé. Tôi thấy hai người hợp nhau, mong sau cả hai có thể đi đến những nơi xa hơn, thực hiện ước mơ cả đời.

Hiếu nhướng mày, lời ít ý nhiều :

- Tôi hứa.

Hiếu và Lục bình thản ra khỏi hội như không có chuyện gì. Trên đường gặp mấy đám lính hỏi thăm thì biểu thị bản thân vừa rời khỏi Hội Thợ Săn Vic.

Động tác này cố tính để Deidoro hiểu lầm chuyện họ ở hội không có gì bất thường.

Nếu có sự làm chứng của John theo kế hoạch, họ có thể tránh được khoảng thời gian lẩn quẩn quanh khu họ sống trong trường hợp bị người nhìn thấy.

John cầm cốc trà chậm rãi nhâm nhi nhìn về phía Xvim, cô nàng chán nản ngồi một góc trong hội.

- Cô không cần cho Lục. Cậu ta là kẻ sinh ra để chiến đấu, mạnh lên. Trước đây, tôi đã nhiều lần chứng kiến cậu ta hạ gục những kẻ địch không tưởng. Cứ thế từ một kẻ yếu ớt mà trưởng thành đến bây giờ. Chẳng lẽ cô quên cậu ta từng gϊếŧ Tay Ám V vì cô sao ?

Tay Ám V chính là kẻ đã gϊếŧ chết bố mẹ của Xvim vào đêm giông bão, sấm sét. Lục khi yêu say đắm Xvim liền biểu thị mình sẽ trả thù cho cô.

Dù lúc đó thực lực của Lục còn rất yếu, đánh bại hắn ta là điều không tưởng chứ đừng nói là gϊếŧ chết.

Ấy thế mà cậu đã hoàn thành lời hứa hẹn với cô. Xvim ôm chân, không nói một lời, trong lòng rối bời suy nghĩ vẩn vơ.

Cô nhìn John :

- Ông có thể giúp cho tôi một điều này không ?....

…….

Những ngày sau đó, những bản truy nã của Hiro được dán khắp Thị Trấn Begun với tội danh gϊếŧ người hàng loạt.

Ở Chiến Trường, gϊếŧ chóc là sinh lý cơ bản của sinh vật nhưng ở thị trấn điều này bị quản chế khá nghiêm ngặt.

Thị Trưởng của trấn là một người yêu thích hòa bình giữa thế giới bạo lực, chiến tranh. Để gầy dựng nên Thị Trấn Begun ông ta đã phải sử dụng rất nhiều bạo lực.

Ngôi nhà của Hiro bị khám xét nhiều lần, ngôi mộ của Mira cũng bị xới tung không nhân nhượng.

Hiro đã thất sách khi chôn cất cô ở khu vườn sau nhà, nơi chứa nhiều kỉ niệm của hai người.

Một hôm bất chợt có vài kẻ lạ mặt mặc đồ đen đến tìm Hiếu và Lục. Bọn chúng ngang nhiên xông vào khám xét không nói một lời.

Cả hai chỉ biết im lặng, không nói gì, Lục giận dữ khi thấy mái ấm nhỏ tàn phá nhưng cũng phải cắn răng nhẫn nhục.

Tên cầm đầu ngang tàng giẫm chân lên bàn hỏi :

- Chúng mày có biết thằng Hiro không ?

Lục trả lời :

- Chúng tôi biết.

- Thế nó trốn ở đâu chúng mày có biết không ?

- Chúng tôi không. Đã từ rất lâu rồi bọn tôi không thấy cậu ta.

Tên cầm đầu nhìn thẳng vào hai người một hồi rồi đe dọa :

- Tốt nhất lời nói của mày là sự thât.

Cứ thế dò xét không có kết quả gì, Deidoro liền từ bỏ chuyện vô nghĩa. Ban đầu hắn ta muốn trừ tận gốc rễ vì thấy Hiro có tiềm năng, dễ dàng gϊếŧ chết mấy tên bảo vệ của hắn ta.

Nhưng sau nhiều ngày hắn ta chủ quan và nghĩ Hiro đã rời khỏi thị trấn. Việc dò xét bị giảm xuống, không còn gắt gao như trước.

Hiếu và Hiro chuẩn bị sẵn đồ đạc cho một chuyến đi xa dài ngày. Khi đến gặp Đức Cảnh họ không thể không bất ngờ.

Thời điểm họ đến tìm là vào đêm, Đức Cảnh đứng cạnh cửa sổ, sợi tóc có chút bạc, ngẩng đầu ngắm trăng.

Hiếu bất giác thì thầm ‘Tráng hán bạch đầu bi hướng thiên’.

Họ lại gần lo lắng, quan tâm hỏi thăm nhưng đầy vị trêu cười :

- Anh ! Anh. Sao mấy ngày không gặp mà tóc bạc trắng rồi ? Anh làm gì thì cũng phải giữ gìn sức khỏe chứ, cày vậy là hỏng máy đấy.

Đức Cảnh giận dữ mắng :

- Đây là đang chữa trị. Mấy ngày nay anh đều nhờ Swm đẩy nhanh tốc độ chữa thương đấy. Tuy hao tổn sức khỏe khiến tóc bạc nhưng thời gian trôi đi lại về như cũ.

Hiếu tấm tắc :

- Thuật chữa thương gì thế ?

Swm đứng bên cạnh bất tri bất giác ngại ngùng, Đức Cảnh không nói gì lộ vẻ cao thâm.

Hiếu và Lục mặt xám xịt, cuối cùng lại quay về vấn đề ban đầu.

Đức Cảnh chuẩn bị sẵn đồ đạc. Bốn người ăn uống vui vẻ lần cuối trước khi rời khỏi thị trấn.

Tại một trụ sở bí mật dưới tầng hầm. Người đàn ông to, đen, thô kệch, mặt mũi hung tàn lắng nghe lính báo cáo. Hắn ta nói :

- Người yêu của tên Lục đấy tự dưng biến mất à. Hừm. Có lẽ hắn liên quan đến tên Hiro đấy nên vội giấu người yêu đi. Nhưng thôi dừng việc này ở đây. Ta cần phải chuẩn bị cho kế hoạch của các ngài.

Cứ như thế, mối lo về sự an toàn của Swm và Xvim bị xóa bỏ. Tốn công sức vô ích suy tính sao ?

Ở Chiến Trường mà không suy tính, nghĩ trước làm sau thì sống và tồn tại là điều bất khả thi.