Vạn Giới Đệ Nhất Chiến Trường

Chương 26: Mira

Phốc…

Mũi tên xuyên qua đầu loài Viji trong nháy mắt. Mạng sống của anh ta được bảo đảm.

Đức Cảnh lưng dán xuống đất, mồ hôi toát ra nhễ nhại.

….

Buổi trưa họ liền ăn thịt loài Thằn Lằn Khổng Lồ như một chiến tích đầu tiên của cả đội.

Keng ! Ngươi nhận được Kĩ Năng ‘Lưỡi Tinh Khôn’.

• Lưỡi Tinh Khôn : Cảm nhận được tất cả thứ có trong đồ ngươi nếm được, có thể cảm nhận được độ ẩm, nhiệt độ trong không khí. Có thể bật tắt tùy lúc.

Hiếu : ;-;’ Kĩ năng quỷ quái gì thế này.

Cả chiều hôm đó chủ yếu để Đức Cảnh và Hiro nâng cao sức mạnh. Cuối ngày cả hai đều đạt đến đẳng cấp 10.

Trời vừa đỏ ửng mây hồng, mặt trời về dần phía tây. Chiều hoàng hôn mặt trời cam đỏ rải xuống thứ ánh sáng cam đó lên đồng bằng cỏ khiến chúng hóa màu.

Đám người nhanh chóng rời khỏi Rừng U Ám và quay về thị trấn. Lục dẫn ba người còn lại đến nơi gọi là ‘Tiệm thu mua quái vật’, tiệm này chuyên thu mua xác quái vật từ những thợ săn.

Nếu đưa cả xác giá tiền đã khá cao, xác đã được xử lý và tinh lọc những bộ phận quan trọng còn cao hơn thế.

Bởi lẽ người thu mua sẽ không phải mất thời gian để xử lý xác nhưng họ không có những thời giờ và thạo tay để làm điều đó.

Lục có thể xử lý một vài loài quái vật, đối với những loài không quen thuộc thì đành để rảnh rồi học dần dần. Vì nếu lỡ có làm hỏng những bộ phận quan trọng giá tiền sẽ giảm đi rất nhiều.

Hiếu nhìn số tiền chất đống trên bàn mặt khó tin :

- Một buổi săn kiếm được hơn 500G, hơn năm ngày làm việc vất vả.

Lục chê cười :

- Cách làm giàu nhanh nhất là liều. Cậu không biết à ?

Cầm lên tay túi tiền Lục đề nghị :

- Số tiền này sẽ chia thành 4 phần nhé. Mọi người có bất mãn gì không ?

Đương nhiên là chẳng ai bất mãn rồi. Lục là người đang dạy họ các kĩ xảo đi săn, cậu ta nói gì thì mấy người cũng phải nghe.

Bốn người đến nhà Hiro để chia tiền vì nhà cậu ta ở gần nhất Tiệm thu mua quái vật.

Khi đến trước cửa nhà Hiro, thình lình họ thấy một cô gái mặc váy trắng đang đứng đợi trước cửa.

Cô ta có mái tóc đen dài óng ả, mặt mũi đáng yêu, sáng sủa. Môi hồng chúm chím, hai má bánh bao đang phụng phịu.

Nhìn thoáng qua, Đức Cảnh liền biết có chuyện, vội lôi hai chàng trai trẻ ra khỏi ngõ :

- Ờ ờ..Anh nhớ ra mình còn có việc nên về trước đây nhé.

Cô gái lễ phép vẫy tay chào tạm biệt, còn Hiro vẫn đứng như trời trồng. Cặp mắt lo âu, hoảng sợ nhìn về phía Mira.

Ba người đi ra khỏi ngõ liền núp vào một bên len lén nhìn từ xa. Hiếu nói với một giọng đầy tò mò :

- Hình như đó là cô nàng Mira. Không biết tự dưng đến tìm Hiro làm gì nữa.

Lục gật gật :

- Có phải cô nàng đang nghi vấn theo tên Deidoro đúng không. Khổ Hiro quá.

Đức Cảnh ra hiệu hai người im lặng nhưng khoảng cách quá xa nên mấy người không nghe được gì. Trong số họ cũng không có ai có kĩ năng nghe lén hay cảm nhận nhạy bén với âm thanh.

Hiếu thầm nghĩ ‘Lúc nào đó mình phải tìm kĩ năng lắng nghe từ xa để có thể cảnh giác với nguy hiểm mới được’.

Hiro và Mira nói chuyện với nhau một chút thì bỗng dưng Hiro gắt gỏng, quát to. Thứ họ có thể nghe được đó là :

- Cút đi ! Cô cút khỏi cuộc đời tôi ! Đừng bao giờ để tôi thấy cô thêm một lần nào nữa !.

Vừa dứt câu ba người liền thấy cô nàng bụm mặt khóc chạy ra ngoài. Khi chạy ngang qua họ Hiếu lờ mờ nghe được ‘Hiro anh ngốc lắm’.

Không biết ý nghĩa của câu nói đó. Hiếu lập tức vứt nó ra sau đầu, cùng Lục và Đức Cảnh chạy lại hỏi thăm.

Hiro suy sụp ngồi gục ngay trước cửa, tay che mặt khóc nấc không nên lời. Họ không biết phải làm sao nên chỉ có thể dựa tường đợi chờ.

Mất một chút thời gian Hiro để ngừng khóc. Cậu ta nhìn lên bầu trời xám xịt gần tối, trong tầm mắt của cậu là hai bức tường của những khu nhà lớn như đang chứng tỏ bản thân cậu nghèo nàn.

Hiro uể oải mời cả ba vào nhà :

- Hôm nay mấy người ở lại ăn tối với tôi đi. Trong nhà có phòng tắm, mấy người cứ tắm luôn cũng được.

Bước vào nhà, họ liền ngồi sụp xuống ghế sô pha, ra hiệu Hiro ngồi xuống. Mặt tên nào tên nấy cũng nghiêm nghị, trầm xuống. Đức Cảnh hòi :

- Chú mày kể lại câu chuyện cho bọn anh nghe nếu không ngại.

Hiro ngồi xuống rồi kể luôn không hề suy nghĩ một giây :

- Mira cô ấy ban đầu hỏi thăm sức khỏe của em mấy hôm nay rồi xin lỗi vì biến mất mấy hôm mà không nói gì. Sau đó là một loạt lời nhắn nhủ, chúc em tìm được người khác tốt hơn. Em nghi ngờ liền bảo cô ấy dừng, nói rõ mục đích đến.

Hiro dừng lại chút, mặt cúi gằm xuống :

- Cô ấy nói cô ấy thấy cả hai không còn hợp nhau…Có lẽ là chưa bao giờ hợp nhau. Nghĩ đến cuộc tình trước giờ sâu nặng và đắm đuối đến tận xương tủy em phẫn uất không nao. Lại nghĩ đến tên Deidoro liền không khống chế được mắng chửi cô ấy là ‘đồ đĩ điếm’, ‘đứa hèn hạ, đê tiện’, ‘đam mê chuyện tìиɧ ɖu͙©’, ‘cặn bã, rác rưởi’. Haizz. Nghĩ lại em không nên chửi cô ấy như vậy. Nếu cô ấy tìm được tình yêu của đời mình thì em cũng sẵn lòng buông tay.

Mấy người ngồi nghe cũng cảm thấy tức tối dù không phải là người trong cuộc. Đời người đàn ông cực kì phản cảm việc bị người thương phản bội. Đau đớn hơn là kẻ thứ ba có cây ‘hàng’ to hơn, bản lĩnh của mình không bằng.

Đối với việc Hiro tức giận chửi bới họ cũng không khen ngợi hay chê trách. Trong trường hợp đó ít ai có thể khống chế được cảm xúc bản thân.

Dù sao sau cơn giận Hiro cũng nhận sai đã là chuyện rất tốt. Nhưng Hiếu thầm nghĩ liệu cô ấy còn đáng để nhận lấy lời xin lỗi đó không.

Đức Cảnh với tư cách là người lớn tuổi nhất, khá già đời khuyên nhủ vài câu :

- Buồn thì đương nhiên phải buồn nhưng chỉ đáng mình buồn một chút thôi em à. Giữa một rừng hoa sẽ luôn có một bông hoa dành cho ta, giữa biển người luôn có một người dành cho em.

Hiro nghe đoạn đầu còn thấy ổn, đến đoạn sau liền phiền não nói :

- Em đã từng nói Mira là ‘Nữ hoàng loài hoa’ mà. Anh nhắc đến hoa làm gì….

Đức Cảnh mặt mũi xám xịt, Hiếu và Lục thì nén cười. Hiếu thầm nhẩm trong lòng’ Không được cười khi bạn đang buồn. Cười làm chó. Cười làm chó…..’

Họ động viên Hiro một chút rồi lần lượt thay nhau đi tắm. Hiro đứng dậy vào bếp chuẩn bị bữa tối cho bốn người.

Trùng hợp sao bốn người đều biết nấu ăn. Họ liền trổ tài nấu nướng của bản thân, mỗi người một món rồi thi ai là ‘Vua Đầu Bếp’.

Bữa tối hôm đó rất ngon miệng và vui vẻ. Hiro nhìn bàn ăn nói :

- Mấy món các anh nấu còn ngon hơn Mira nấu. Cô ấy còn thua cả em.

Ba người sững sờ tưởng Hiro lôi chuyên buồn ra ‘ăn’ nhưng liền lập tức hiểu ý. Hiếu và Đức Cảnh cười to, sảng khoái :

- Haha !.

Lục cũng đi theo cười một chút nhưng trong lòng ‘Họ cười cái quái gì vậy nhỉ’.

Hiro từ khi nhìn thấy Mira đi cùng Deidoro đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu. Ngày này cuối cùng đã tới, dù buồn nhưng nước mắt cũng đã chảy nhiều những đêm qua.

Bữa tối kết thúc, họ cháo tạm biệt nhau rồi ra về. Hiro ở lại một mình, Lục về nhà với cô vợ sắp cưới, Hiếu và Đức Cảnh vừa đi vừa nói về nhà trọ.

Hiro đóng cửa lại, chỉ có cậu là cô đơn…